Lồng đèn vỏ lon nhôm
Sắp đến Tết Trung Thu. Trăng tháng tám ÂL nhô lên quá nửa. Trong xóm đã lác đác nghe tiếng trống của bọn trẻ, và ngoài phố thì đèn trung thu được bày bán muôn màu muôn vẻ...
Hai đứa con nhỏ của tôi bắt đầu giục:-Ba mua lồng đèn cho con đi!
-Chưa tới Tết Trung Thu mà con.
Con em nhỏ nhanh nhảu:
-Chớ khi nào tới hả ba?
-Khi nào con thấy trăng trên trời kia tròn thật tròn. Bây giờ trăng mới hơn một nửa mà con.
Thằng anh có vẻ "lém" hơn:
-Thì ba mua trước đi cũng được.
Tôi rất hiểu cái náo nức của con trẻ. Nhớ ngày xưa khi còn bé, mỗi mùa trung thu là một khoảnh khắc ấm áp ngọt ngào, chan hòa tình thương. Bầu trời mây êm đềm trôi, vầng trăng tròn vành vạnh chiếu giãi ánh sáng diệu kỳ. Tuổi thơ hồn nhiên trong sáng, và đương nhiên không thể thiếu những chiếc lồng đèn. Ba tôi cặm cụi đi tìm những cọng tre về làm đèn ông sao cho mấy anh chị em chúng tôi. Mấy cha con ngồi làm lồng đèn vui lắm! Ba tôi chẻ, vót những cọng tre thật mềm mại, dùng dây chỉ cột chúng lại. Các chị tôi thì lấy giấy bóng màu đỏ, xanh dán lên.v.v.dùng hồ được khuấy bằng bột "mì ta" (bột củ mì , món này thời bao cấp có rất nhiều). Mà đâu phải chỉ làm 1,2 cái lồng đèn. Nhà tôi có đến 4 chị em "thiếu nhi" lận. Nhưng Ba thường chỉ làm 2 cái. Hai đứa em nhỏ nhất vội giật lấy 2 "ông sao" chạy lên nhà trước. Ba tôi uể oải đứng dậy vỗ vỗ tay vào lưng (có lẽ ba mỏi lắm vì tuổi tác). Tôi và chị tôi cụt hứng. Nhưng bỗng ba nhanh nhẹn vào bếp nhặt một số vỏ lon coca cola, vỏ lon bia dành sẵn, dùng dao cắt theo những đường dọc. Thế là 2 chị em tôi cuối cùng cũng có 2 "lồng đèn lon" kịp vui Tết Trung Thu. Số đèn lon còn lại, ba bảo để cho các bạn hàng xóm, bạn nào chưa có...
Tiếng đứa em ngồi phía trước xe Hon-đa lại vang lên nài nỉ, kéo tôi ra khỏi vùng hoài niệm.
-Ba mua cho con lồng đèn này đi ba.
Vừa nói nó vừa chỉ vào những đèn nhấp nhá bày bán 2 bên đường phố.
-Ồ, lồng đèn nhựa đó của Trung Quốc đó con. Độc hại lắm. Nguy hiểm lắm.
Hai đứa dường như không hiểu gì. Tôi vội giảng giải:
-Hôm qua đọc trên mạng...ờ...mà trên TV cũng có nói. Lồng đèn của Trung Quốc sản xuất có trộn chất độc hại đó. Mình chơi sẽ bị bịnh đó!?
Thằng lớn hỏi liền:
-Bịnh gì hở ba?
-Ờ...bịnh "chân tay miệng" đó.
-Hả! Cả hai đứa đều thốt lên. Số là trên trường mầm non và tiểu học, cô giáo phát tờ rơi và dặn kỹ các cháu phải giữ gìn vệ sinh phòng bịnh "chân tay miệng" rất nguy hiểm đang hoành hành. Thế nên chúng rất sợ.
Tôi không cực đoan đến nỗi phải sợ sệt những chiếc lồng đèn Trung Quốc đó, hay "tiết kiệm" đến nỗi không mua được cho con chiếc lồng đèn giấy bày bán với đủ hình dạng đẹp mắt! Nhưng vì đã trót định làm cho hai con đèn ông sao bằng tre dán giấy màu và đèn bằng vỏ lon bia, biết đâu chúng sẽ thấy lạ và thích!
Đứa em cầm chiếc đèn lon bia, cười tủm tỉm - nó là em mà tinh quái hơn anh nó:
-Lồng đèn gì lạ zầy Ba?
Rồi cả ba mẹ con phá lên cười vui vẻ. Hai đứa xách đèn chạy tung tăng quanh sân nhà. Tôi nhìn bọn trẻ chơi vô tư, chợt nhớ đến ba tôi, gần ba mươi năm trước. Đã 30 năm rồi sao tôi còn ấu trĩ?! Cuộc sống hiện đại bây giờ khác xa ngày xưa nhiều. Sao tôi còn lạc hậu, bắt con trẻ chơi thứ đồ chơi tự làm thô sơ ấy?!...
Vầng trăng qua hàng ngàn năm vẫn vằng vặc giải sáng diệu kỳ mỗi độ Trung Thu về. Dẫu thế gian có đổi khác thì trăng cũng vẫn thế. Chung thủy, nồng nàn. Trung Thu ấm áp tình yêu và sẻ chia. Như tình thương Ba tôi đã dành cho chúng tôi sẽ mãi mãi theo tôi suốt cuộc đời.
Cuộc sống hiện đại liệu có nói được với hai đứa con non dại của tôi, rằng ba mẹ chúng thương yêu chúng vô cùng, ngay hôm nay, không phải 30 năm sau nữa...
Minh Sơn
Tết Trung Thu 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét