Tôi chịu ơn sách vở thật nhiều, nhờ sách vở mà đời sống tôi thành ra súc tích, khác hơn cuộc đời cơm áo............Những cơn bão của đời là để chứng nghiệm sức mạnh của chiếc neo của ta............Hãy cẩn thận lưỡi, vì đó là một chỗ ướt dễ trượt............Tình bạn là một thứ tình cảm êm dịu, đủ sức tô bồi cho đời người được sung sướng và có đạo đức............Kỹ nghệ giải trí ngày nay chú trọng vào ô nhiễm của các dòng sông nhiều hơn là ô nhiễm chính nó đưa vào tư duy của con người............Nếu bạn muốn cảm thấy giàu có, hãy đếm tất cả những gì bạn có mà tiền bạc không mua được............

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG TÌNH YÊU - Thơ: Mạc Tường



Men theo đường Chúa Giêsu lên đỉnh núi Sọ trong tâm tình Tam Nhật Vượt Qua. NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG TÌNH YÊU

NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG TÌNH YÊU
Người vô tội cam lòng mang án tử
Hạt lúa mì vùi trong đất tự vong
Những bông lúa có nghe mầm tách vỏ
Để đớn đau đấm ngực thật trong lòng

Thập giá nặng vai lưng nào chịu thấu
Gai nhọn xuyên đâm máu chảy dầm dề
Ôi! Vầng trán Con Chúa Trời yêu dấu
Trần gian này sao vẫn cứ u mê
Người ngã xuống cho Adam đứng dậy
Địa đàng xưa lời cám dỗ ngọt ngào
Người ngã xuống, tiếng hò reo vang dậy
Tựa rắn thì thầm: trái cấm trên cao
Mẹ gặp con đã vàng phai ngọc nát
Nhìn thân con nghe muối xát trong lòng
Bê bết máu vết đòn roi ngang dọc
Tội đời ơi! Máu Thánh chảy ròng ròng
Người gánh lấy nỗi buồn ngàn vạn núi
Ngày qua ngày như thể chuyện tự nhiên
Con vác nhẹ chút bụi mù trong gió
Đã run lên như chân bước men triền
Khuôn mặt ấy hai nghìn năm vẫn thế
Vẫn đau thương nhẫn nhục đến vô cùng
Những khuôn mặt hàng ngày qua trên phố
Em có nhìn ra trong mắt thật buồn
Người lại chúi đầu nằm dài trên đất
Vụt roi da, bầy dã thú nhảy mừng
Tôi lặng lẽ ngồi cộng trừ được mất
Người cứ nằm và tôi cứ dửng dưng
“Ngươi hãy khóc thương ngươi cùng con cháu”
Tội tình này ai trả nổi trăm năm
Ngươi rửa tay làm sao cho sạch máu
Giêrusalem gạch đá tan tành
Tàn hơi sức, Người sóng soài ngã xuống
Lần thứ ba hay lần cuối phận người
Đường lên núi sao dài như bất tận
Nắng bụi mịt mù, máu đổ lệ rơi
Từng manh áo chúng lột ra chia hết
Tấm thân trần trời nắng đổ chang chang
Lằn dọc lằn ngang hằn sâu vết tích
Đấng từ trời không một mảnh che thân
Người nằm ngửa trên thập hình nhơ nhuốc
Một mớ gai khô làm gối tựa đầu
Tiếng đinh đóng, tiếng nhạo cười quen thuộc
Mới hôm qua, lá còn mướt xanh màu!
Treo lên cao như rắn đồng sa mạc
Ngọn giáo thâu qua, giọt máu cuối cùng
Gục đầu xuống nhấc loài người khỏi đất
Dang tay ôm tròn sông suối bao dung.

Tác giả: Mạc Tường
(Thi sĩ Giáo phận Qui Nhơn)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét