NGƯỜI BẠN THÂN
MÀU XANH
Người
bạn thân màu xanh
Sáng
bừng bên cửa sổ
Những
ngón tay lá nhỏ
Vuốt
khẽ vào ban mai
Để thành một cái cây
Chẳng
thể nào đơn giản
Phải
dầm mưa dãi nắng
Gồng
mình chịu bão dông
Đôi
khi gặp bàn tay
Vô
tình mà tai ác
Bẻ
ngang không thương tiếc
Nhánh
cành đang non tơ
Để
thành một cái cây
Biết
buồn vui ca hát
Biết
hóa làm bóng mát
Che
người khi nắng nôi
Biết
âm thầm tinh lọc
Những
mùi hương giữa trời
Mang
về bên cửa sổ
Cho
trong lành giấc ngủ
Cho
nhẹ nhàng cơn mơ
Để
thành một cái cây
Không
tò mò lắm chuyện
Không
quay lưng hờ hững
Trước
cửa sổ con người
Nơi
thoáng một nụ cười
Hay
một giọt nước mắt
Chỉ
mình cây thấy được
Chỉ
mình cây hiểu thôi
Chờ
lúc nào gió đến
Mến
thương xin cất lời
Chiều
chiều chim về tổ
Sớm
sớm ong tìm hoa
Trong
nắng hè cháy da
Giữa
mùa đông rét buốt
Lo
âu và tỉnh thức
Người
bạn thân màu xanh
Thủy
chung bên cửa sổ
Những
ngón tay lá nhỏ
Đan
nhẹ vào thời gian
Để
thành một cái cây...
Thanh Thảo
Đây là bài thơ Thanh Thảo làm hơn
ba mươi năm về trước. Mà đầu óc con người ta kể cũng lạ. Một sự kiện, một tình
huống nào đó xảy ra là cái trường liên tưởng lại như nước lũ tràn về. Ở trường
hợp này là Ôn ga Bec gôn - "đừng đụng vào cây mùa lá rụng";
là "Quả sấu non trên cao" của Xuân Diệu; là Chử Văn Long -
"ai dám chắc cỏ cây không đau khổ"... Nghĩa là không phải tự nhiên mà
tôi nhớ tới bài thơ này. Nó được chép trong một cuốn sổ từ năm 1983, Hà Nội ạ...
Bài
thơ làm theo thể ngũ ngôn, gần giống với đồng dao, dễ nhớ, dễ thuộc, thể hiện
tình cảm của tác giả với những cái cây được coi là "bạn thân" của
mình.
Điệp
từ, điệp ngữ là để nhấn mạnh, khắc sâu. Bài thơ có tới ba lần tác giả lặp lại
" người bạn thân màu xanh" và bốn lần " để thành một cái
cây".Phải! Cũng như kiếp người, để thành một cái cây không phải là chuyện
đễ dàng vì không thiếu những " thế lực" hữu ý hay vô tình sẵn sàng
bóp chết sự sống: sâu bọ, mưa, nắng, bão dông, bàn tay " vô tình mà tai
ác"...Và kì diệu thay, " sự sống chẳng bao giờ chán nản" vượt
qua tất cả " trăm thứ giặc thứ sâu/ Thách kẻ thù sự sống/ Phá đời không dễ
đâu", cây vẫn lớn lên.
"
Cây" đã được nhân hóa, có cuộc sống như một con người với những cung bậc
tình cảm, lí trí sâu sắc: " Biết buồn vui ca hát, biết hóa làm bóng mát,
biết âm thầm tinh lọc, không tò mò lắm chuyện, không quay lưng hờ hững, thấy được,
hiểu, cất lời, lo âu và tỉnh thức,..."
"
Cây" có những phẩm chất rất Người, thấm đẫm nhân văn: gọi chim về tổ, gọi
ong tìm mật, gọi gió về ca hát; làm bóng mát che chở cho con người lúc nắng
nôi; dâng hiến lời ca và mùi hương tinh túy của đất trời qua bao tháng năm âm
thầm tích lũy; không tò mò lắm chuyện nhưng cũng không vô cảm quay lưng hờ hững
mà quan tâm, mà lặng lẽ sẻ chia với con người từ một thoáng nụ cười, một giọt
nước mắt tới những giấc mơ nghiêng tận cõi trời xa lạ nào... Thử hình dung một
cuộc đời không có bạn, cuộc đời ta sẽ cỗi cằn như hoang mạc. Tác giả mạnh mẽ khẳng
định: cây là người bạn thủy chung. Hình ảnh " những ngón tay lá nhỏ"
dịu dàng " vuốt khẽ vào ban mai" gợi lên niềm thương mến vô bờ. Và
cũng nhưng ngón tay ấy "đan nhẹ vào thời gian" "chiều chiều, sớm
sớm, nắng hè, mùa đông" tạo nên sự vĩnh hằng, bất tử.
Câu
thơ điệp ngữ cuối bài gợi rất nhiều suy ngẫm và cảm xúc.
Tôi
cứ thầm ước, nếu được là người xây dựng chương trình phổ thông các cấp, tôi sẽ
đưa bài thơ này vào sách giáo khoa.
PK.23/3/15, Chử Anh Đào
(Nguồn bài viết:
www.pleikucafe.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét