(Ảnh minh họa internet)
"Thí dụ em, anh và cô Sương – thí dụ ngẫu nhiên thôi nghe, không
có ý gì đâu! – cùng ngồi trên một chiếc đò nhỏ ra ngoài sông lớn và cả ba cùng
không biết bơi. Tình cờ chiếc đò gặp sự cố, người lái đò nói đò chỉ còn có thể
chở được một người. Muốn vào được bờ thì phải có hai người hy sinh nhảy xuống
nước. Anh xử lý tình huống đó như thế nào?"
---------
GHEN...
Trên đời này, nếu có cuộc thi coi
ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng lọt vào Top 10, nếu không
muốn nói có thể cô ấy sẽ chiếm ngôi vô địch.
***
"Thí dụ em, anh và cô Sương
– thí dụ ngẫu nhiên thôi nghe, không có ý gì đâu! – cùng ngồi trên một chiếc đò
nhỏ ra ngoài sông lớn và cả ba cùng không biết bơi. Tình cờ chiếc đò gặp sự cố,
người lái đò nói đò chỉ còn có thể chở được một người. Muốn vào được bờ thì
phải có hai người hy sinh nhảy xuống nước. Anh xử lý tình huống đó như thế nào?"
Người ra câu đố tình huống ác
nghiệt đó lẽ dĩ nhiên là vợ tôi. Và cũng lẽ dĩ nhiên cô Sương – thư ký của tôi
– bị đưa vào hoàn cảnh này hoàn toàn không phải là "thí dụ ngẫu nhiên thôi
nghe" gì cả.
Tôi nhăn mặt, gạt phắt: “Làm gì
có chuyện đó xảy ra mà em thí dụ! Bậy bạ!”.
Vợ tôi vẫn cương quyết: “Thì em
chỉ thí dụ cho vui thôi. Trắc nghiệm mà. Anh cứ trả lời thử coi?”.
Suy nghĩ chỉ vài giây, tôi hùng
hồn trả lời, tin mình sẽ được điểm cộng vì đã hy sinh nhường quyền sống cho vợ:
“Lẽ dĩ nhiên là anh với cô Sương sẽ nhảy xuống nước. Em phải sống!”
Vợ tôi cúi mặt xuống, nghẹn ngào:
“Em... biết mà!”.
Sẵn đà, tôi nói tiếp: “Đúng rồi.
Anh và cô Sương hy sinh cho em được sống, để em còn nuôi hai con...”.
Nhưng bỗng nhiên vợ tôi đột ngột
quát to: “Tôi cực khổ một mình ở lại nuôi hai con, cho ông và con đó xuống hú
hí dưới âm phủ hả?”.
Biết ngay mà! Có thể bạn không
tin nhưng đó là một câu chuyện có thật 100% của hai vợ chồng tôi. Trên đời này,
nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng lọt vào
Top 10, nếu không muốn nói có thể cô ấy sẽ chiếm ngôi vô địch.
***
Người ta thường nói các nhà văn
là những người có óc tưởng tượng phong phú nhất. Tôi nghĩ trình độ tưởng tượng
của họ chắc chắn không siêu bằng các bà vợ ghen.
Mười một giờ khuya, đang nằm bên
nhau, điện thoại di động của tôi báo có tin nhắn. Vợ tôi chụp ngay lấy, mở đọc:
"Nuoc My bi tan cong!". Đó là ngày 11/9/2001, nước Mỹ bị khủng bố
bằng mấy vụ đâm máy bay liều chết. Đến hôm sau thì cả thế giới mới hay tin có
chuyện như vậy, chứ vào lúc mười một giờ khuya, trên giường tôi lúc ấy, thì tin
nhắn đó đúng là... quá khó hiểu! Ai mà dám tấn công nước Mỹ?
Vợ tôi đọc đi đọc lại cái tin rồi
đưa điện thoại cho tôi, trừng mắt hỏi: “Con nào nhắn tin cho anh? Số điện thoại
này là của ai?”
Tôi đọc lại cái tin và không thể
nhớ đó là số điện thoại của ai. Có thể là của một cộng tác viên nào đó. Chưa
hiểu nội dung cụ thể của cái tin ấy là gì, tôi thật tình:
- Anh không nhớ số điện thoại này
của ai. Để anh điện hỏi lại họ muốn nhắn gì...
Vợ tôi giật phắt cái điện thoại
lại:
- Đừng hòng! Mấy người chơi mật
mã để qua mắt tôi phải không? "Mỹ" là tên đứa con của mấy người, và
"bị tấn công" là chắc bị bệnh gì nặng lắm phải nhập viện. Đúng không?
Câu chuyện cho thấy có những phát
minh đầy tiện ích cho con người khi rơi vào tay "bọn xấu" lại có khả
năng sát thương rất cao. Điện thoại di động chính là một thí dụ. Đã có không
biết bao nhiêu câu chuyện dở khóc dở cười gây ra từ cái cục alô đó, và đây là
câu chuyện thứ hai:
Một lần, tôi đang chạy lo giúp
con của nhỏ em được vào học một trường chuyên trái tuyến. Một buổi trưa, cậu
hiệu phó vốn là bạn nhậu nhắn tin cho tôi. Tôi đang trong toilet, chiếc điện
thoại để đầu giường lập tức rơi ngay vào tay cô vợ ghen. Một tiếng hét thất
thanh vang lên! "Em đang ở trường chờ anh" vì không bỏ dấu nên lập
tức bị hiểu là "Em đang ở truồng chờ anh"!
Nếu hai câu chuyện trên chưa cho
bạn thấy óc tưởng tượng siêu đẳng của vợ tôi, thì đây, câu chuyện thứ ba:
Hè nào vợ tôi cũng yêu cầu được
đưa đi chơi đây đó để đổi gió, hâm nóng tình yêu. Năm đó, chương trình là đi
một dọc ba nơi: Nha Trang, Tuy Hòa, Quy Nhơn. Đến Tuy Hòa, anh bạn làm ở Báo
Phú Yên từ lâu đã nghe đồn về tính ghen hạng nặng của vợ tôi, chơi ác, vừa gặp
mặt hai đứa đã ồn ào hỏi: "Bình nước mắm năm lít loại đặc biệt tôi gửi
tặng anh chị hồi Tết ăn được không?". Câu này còn hiểm hơn câu: "Ủa,
chị mới đổi kiểu tóc hả?" đã bị quá nhiều người xài thành nhàm. Vì trong
thực tế, hồi Tết thằng này không có tặng tôi gì cả!
Vợ tôi tái mặt ngay tại chỗ,
trong khi tôi phân bua:
- Ủa, hồi Tết ông có tặng tôi cái
gì đâu?
- Nói giỡn gì kỳ vậy cha! Thằng
bạn xấu vờ ngớ người ra: - Thôi chết rồi! Em nhớ lộn! Xin lỗi anh chị!
Nó vừa quay lưng, vợ tôi lập tức
nổi cơn ghen đùng đùng:
- Bình nước mắm đó anh cho con
nào rồi? Nói ngay! Con Tâm phải không?
Tôi hết hồn. Tâm là một cô bạn
trong nhóm chơi cầu lông mỗi sáng với bọn tôi. Đã ly dị chồng, sống một mình,
nhưng Tâm luôn vui vẻ với mọi người trong nhóm, đối với tôi thậm chí còn vui hơn
với mọi người khác, bởi cô nàng thuộc loại thích đùa dai, biết vợ tôi hay ghen
bậy nên thỉnh thoảng cứ vờ õng ẹo... Sao vợ tôi lại nghĩ ngay đến cô nàng nhỉ?
Thì ra ngay sau khi tiếp nhận thông tin, bộ óc làm việc nhanh như điện của vợ
tôi lập tức đưa ra hàng loạt khả năng và loại trừ dần. Tâm bị đưa lên sàn vì
trong "danh sách khả nghi" quanh tôi, cô nàng là một con mụ sồn sồn,
bởi "không ai tặng nước mắm cho mấy em nhí cả". Tâm thích nấu ăn,
thỉnh thoảng lại mời bạn bè về nhà ăn uống cho vui, thường tự hào khoe chỉ ăn
được nước mắm loại thượng hạng...
Không hiểu đầu óc vợ tôi được cấu
tạo thế nào mà có trí nhớ khác người, mọi dữ kiện thu nhận hàng ngày luôn được
ghi nhận vào bộ nhớ hết sức lớp lang, để khi cần lại lập tức móc ra phục vụ cho
bệnh ghen của mình hết sức hiệu quả!
Cho đến nay, mấy năm sau vụ đó,
dù thằng bạn tôi đã mấy lần xin lỗi và thú nhận là "chỉ giỡn chơi để thử
bệnh ghen của chị", vụ việc vẫn không hề được vợ tôi xếp lại. Từ đó cứ gặp
Tâm là tôi cảnh giác, không hề dám léng phéng chọc ghẹo lấy một tiếng...
***
Một bà vợ ghen như vậy lại gặp
phải một ông chồng ham vui như tôi thì các bạn đủ biết cuộc sống của gia đình
tôi luôn căng thẳng như thế nào! "Cái khó ló cái khôn", lẽ dĩ nhiên
khả năng ứng biến, đối phó của tôi cũng phải liên tục phát triển. Mọi chiêu
thức đều được sử dụng, trong đó chính cái điện thoại di động đôi khi cũng giúp
ích được rất nhiều.
Đang nhậu ngon trớn, lố quá giờ
về trong khi bầu trời rất u ám? Chỉ việc chạy vào toilet vặn nước cho tuôn xối
xả lên chiếc thau nhựa rồi gọi điện thoại giả như đang gặp trời mưa to ở đâu
đó. Nhờ chính đám bạn thân, kể cả thủ trưởng, gọi điện, nhắn tin... bảo kê cho
những cuộc vui đáng ngờ – nói chung mọi cuộc vui không có mặt vợ đều được xếp
vào loại đáng ngờ hết! Máy luôn hết pin khi cần thiết (chiêu này nay đã bị phá
sản khi hàng đêm vợ luôn sạc pin điện thoại cho tôi đủ dùng cho đến hết hôm
sau), hoặc giả như để quên máy trong bàn làm việc cơ quan, hoặc họp phải cài
chế độ rung sau đó quên luôn nên không nghe. Tất cả những tên phụ nữ đáng ngờ
lưu trên danh bạ đều được đổi thành tên đàn ông, thí dụ Loan thành NLong, Duyên
thành NDương, Hương được lưu với cái tên Hoành… Tên của mấy em gái mĩ miều thì
được mã hóa thành: “Chuyên bán SIM số đẹp”, “1800109…”, hoặc thậm chí chuyển
thành “TT phục vụ xe lễ hội” v.v. Bằng rất nhiều thủ thuật mà tôi cũng
"sống được qua ngày", tuy có khó khăn nhưng vẫn có mặt được trong
nhiều cuộc vui "những bông hoa nhỏ" của bè bạn.
Thật tình thì tôi chẳng hề vi
phạm chế độ một chồng một vợ, luôn là một người chồng người cha có trách nhiệm,
có vui chơi em út gì thì cũng chỉ nhằm thay đổi không khí, thư giãn giải tỏa
xì-trét, ăn bánh trả tiền chứ không hề để quan hệ dây dưa gây hậu quả nghiêm
trọng... Vậy mà không hiểu sao vợ tôi cứ luôn đòi tôi phải có mặt ở bên nàng
mỗi tối?
Một trong những người giúp đỡ tôi
rất nhiều chính là sếp Lộc. Tôi thường nhậu tăng một ở nhà anh, sau đó kéo nhau
chuồn đi nơi khác. Thỉnh thoảng vợ tôi cũng gọi cho anh Lộc để kiểm tra, không
có mặt tôi thì anh luôn nói tôi vừa mới về tức thì, chắc sắp tới nhà, sau đó
gọi ngay cho tôi để báo động. Được mấy lần như vậy, mọi chuyện có vẻ rất êm ái,
cũng chẳng thấy vợ tôi có vẻ nghi ngờ gì.
Một hôm, hai vợ chồng đang nằm
bên nhau coi tivi hết sức đầm ấm, vợ tôi bỗng móc điện thoại gọi cho anh Lộc
hỏi chồng em còn đó không. Nàng mở loa khiến tôi nghe rõ mồn một giọng anh Lộc
hồn nhiên trả lời nói tụi nó mới nhậu xong, vừa kéo nhau đi thăm thằng bạn nào
đó đang nằm nhà thương... Đúng là tổ trác!
Đó là lần đầu tiên vợ tôi nhìn
tôi bằng một ánh mắt rất khác lạ: “Anh vẫn luôn lừa dối em bất cứ lúc nào có
thể, phải không?”
Không phải hung dữ ăn hiếp chồng,
ánh mắt đó gần như chứa đầy một sự căm hận làm tôi phải nổi da gà. Tôi chỉ biết
lắp bắp:
- Đâu có... Em đừng ghen nhảm...
Chắc anh Lộc giỡn chơi chọc em thôi mà... Để anh gọi lại cho ảnh...
- Thôi khỏi! Đủ rồi! – Giọng vợ
lạnh tanh – Anh có của không biết giữ, rồi sẽ biết ghen là như thế nào!
Vợ rất yêu tôi, nên tôi tin đó
lại chỉ là một chiêu răn đe của nàng. Những ngày hôm sau rồi nhiều ngày sau đó,
thái độ của nàng vẫn không có gì đổi khác, vẫn dễ dàng nổi ghen và luôn kiểm
soát chồng chặt chẽ, khiến tôi tiếp tục tìm cách đối phó không mệt mỏi, quên
luôn ánh mắt khác lạ ấy.
Lễ tình nhân, nàng vẫn bắt tôi
mời nàng đi ăn tay đôi ở nhà hàng để hâm nóng tình yêu, con cái gửi hết cho
ngoại. Bữa tiệc có đốt nến thơm, có nhạc êm dịu. Kết thúc tiệc, đến thủ tục
trao đổi quà theo truyền thống, nàng lấy trong chiếc ví ra một "chú
dế" Nokia đời mới, nằm trong bao da đen hẳn hoi:
- Em quyết định đổi điện thoại
mới cho anh, hy vọng "con dế" này sẽ không làm em buồn phiền. Cứ cầm
điện thoại lên là anh nhớ tới em nhé?
Tôi sững sờ nhìn nàng, không thể
hiểu vì sao nàng lại tặng tôi một món quà... y chang cái đang nằm trong túi áo
mà tôi đã mua để tặng nàng!
Cách đây ba hôm, biết không thể
không tặng quà và sợ mua nhằm món nàng không ưa, tôi đã dò thử xem nàng đang
thích gì. Đó chính là chiếc Nokia đen này! Chỉ cần vài giây là tôi đã hiểu. Vợ
chồng tôi có một người bạn thân làm chủ một cửa hàng điện thoại, chúng tôi cần
mua gì cứ việc gọi, anh sẽ cho người mang đến tận nhà. Việc tôi mua món quà
này, chắc chắn vợ tôi đã biết. Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Cứ cầm điện thoại lên là mình
nhớ tới nhau nhé?
Ánh mắt nàng long lanh nhìn tôi
đầy tình cảm tha thiết, làm tôi thấy dù mình có ham vui cỡ nào cũng vẫn là
người yêu vợ nhất trên đời!
...
Sau ngày đó không lâu, một
buổi sáng, vừa vào tới cơ quan, bỗng dưng điện thoại tôi báo có tin nhắn:
"Anh nhớ em quá! Trưa nay mình gặp nhau chỗ cũ nhé?". Tôi mỉm cười bỏ
điện thoại vào túi:
- Thằng cha nào sáng sớm ba chớp
ba nháng nhắn lộn máy! Hoạt động bí mật kiểu này chắc chết sớm!
Vài phút sau là tin nhắn thứ hai:
"Sao không trả lời anh? Không nhớ anh sao? Ba ngày không gặp rồi! Mai anh
phải đi Hà Nội sớm! Anh đang sung lắm. Rất cần được ôm em một cái".
Bực mình, tôi nhắn lại: "Lộn
số rồi! Ông nội!". Gần như ngay lập tức, chuông điện thoại của tôi reng
lên. Vẫn là số máy lạ vừa nhắn tin. Tôi bấm nhận cuộc gọi: "Alô! Minh nghe
đây!". Đầu dây bên kia lập tức cúp máy. Chắc anh chàng đã nhận ra đúng là
mình lộn số!
Lúc mười giờ, điện thoại lại
reng. Vẫn là số máy đó. Tôi "Alô1". Lại cúp. Bực mình, tôi bấm ngay
lại. Chuông reo một lúc, bên kia mới nhận cuộc gọi, nhưng không nghe ai lên
tiếng. Tôi cáu: "Sao ông bạn cứ bấm nhầm số hoài vậy? Coi kỹ lại đi
nghe!". Bên kia chẳng nói chẳng rằng, cúp máy.
Mười một giờ, có tiếng gõ cửa
phòng. Sau tiếng "Mời vào!" của tôi, là khuôn mặt vợ tôi hiện ra nơi
khung cửa, hớt hải:
- Anh ơi, sáng nay mình cầm lộn
điện thoại của nhau rồi! Hai cái điện thoại y chang nhau, để cạnh nhau trên bàn
lúc ăn sáng! Vợ tôi đổi điện thoại rồi mi nhẹ tôi lên má trước khi hấp tấp chạy
đi:
- Em đi nhé. Chiều nhớ về sớm,
hôm nay em có mời mẹ qua ăn cơm với mình.
Vợ đi rồi, tôi ngồi lại thẫn thờ
nhìn chiếc điện thoại trong tay. Tôi bấm thử, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và tin
nhắn, toàn của người quen, trong đó có cả tin của NLong – đã được vợ tôi mở ra
xem – hỏi: “Sao lâu quá không thấy ghé quán, nhớ anh quá, chiều nay nhớ đến
nghe!” (những tin loại này đọc xong là tôi xóa ngay). Đúng đây là điện thoại
của mình rồi! Còn hai cái tin nhắn và hai cú điện thoại vào máy của vợ tôi hồi
sáng, thì sao? Tôi có của không biết giữ? Có một thằng cha "đang sung
lắm" chờ nàng ở đâu đó để "ôm một cái"?
Tôi hốt hoảng tung cửa phòng, vừa
chạy vừa hối hả bấm máy gọi vợ. Bên kia đầu dây: "Thuê bao quý khách vừa
gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...".
Khủng hoảng hơn, tôi bấm đại theo trí nhớ số máy bí mật hồi sáng, nhưng gọi năm
sáu cuộc vẫn không đúng! Chạy như điên ngoài đường một hồi, tôi vẫn không biết
mình đang đi đâu. Sài Gòn có cả ngàn khách sạn lớn nhỏ, còn nếu điểm hẹn là một
căn nhà thuê riêng cho "chuyện đó" thì càng như tìm kim đáy biển!
Sực tỉnh, tôi chạy như bay đến cơ
quan của nàng, rồi tối tăm mặt mày khi nghe cô bạn thân làm cùng phòng thông
báo chiều nay nàng xin nghỉ vì có việc riêng. Thấy mặt tôi tái xanh, cô bạn
nàng lo lắng: "Anh bị sao vậy? Trúng gió hả? Ngồi xuống nghỉ chút
đi...". Cô bôi dầu cho tôi, rót nước cho tôi uống. Định thần lại, tôi chạy
cầu may về nhà. Chỉ thấy có bà mẹ vợ vừa tới! Hoàn toàn không biết con gái của
mình đang ngoại tình, bà túm lấy tôi, kể lể thôi rồi về cái sự nhớ thằng cháu
ngoại. Tôi lảo đảo lên phòng, nằm vật xuống, đầu nghe ong ong. Trời ơi, giờ này
vợ tôi đang...
Khoảng một tiếng sau, có tiếng
bấm chuông, tiếng con Minô sủa mừng rỡ. Đúng kiểu bấm chuông của vợ tôi. Tôi
chạy như bay xuống nhà, thấy nàng đang khệ nệ ôm cả đống bao hàng siêu thị vào
bếp. Tôi lớn tiếng: “ Em đi đâu từ trưa tới giờ?”
Vợ tôi trừng mắt:
- Đi siêu thị chớ đi đâu? Mua đồ
đãi mẹ và vợ chồng con Tiên.
- Sao lại tắt máy?
- Máy hết pin.
- Sao em nói với cơ quan là nghỉ
việc riêng?
- Thế vậy việc này là việc gì?
Thấy bà mẹ vợ chăm chú nhìn có vẻ
căng thẳng, tôi lôi vợ lên phòng: “Điện thoại của em đâu rồi?”
- Đây!
Tôi chộp lấy cái điện thoại. Tất
cả các tin nhắn hồi sáng đều đã bị xóa sạch!
Tôi gầm gừ: “ Mấy tin nhắn hồi
sáng đâu rồi?”
- Tin nhắn nào?
- Hồi sáng có thằng nào nhắn rủ
em trưa nay đi chơi. Mấy cái tin đó đâu rồi?
- Đừng có ghen nhảm! Tin nào đâu?
Nói bậy má nghe kỳ lắm nghe!
- Có tin nhắn đàng hoàng, hẹn đi
"ôm một cái"! Còn gọi lại cho tôi, nghe giọng tôi thì cúp máy! Tôi
bấm lại thì không trả lời!
- Anh gọi cho số máy này chứ gì?
Thì ra vợ tôi đã dàn cảnh chơi
cho tôi một vố nhớ đời bằng cái Sim được khuyến mãi trước ngày Tình nhân! Chỉ
cần mua hai cái điện thoại giống nhau, một màn cầm lộn điện thoại, hai cái tin
nhắn, hai cú bấm máy... là đủ cho tôi biết mùi đau khổ của bệnh ghen là như thế
nào.
Nhưng...có thật là.
(St)
(Nguồn: www.vanconghung.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét