Nhóm Tứ Quái chúng tôi gồm 4 bạn : Tôi (L.H) ,V.H , K.L,T.N.
Trong 4 đứa chúng tôi : T.N là bé hạt tiêu nhất , nhỏ tuổi nhất .
Thuở ấy , gia cảnh ai cũng khó khăn cả , nhưng trong 4 đứa có lẽ tôi là người vất vả công việc gia đình nhiều nhất .Vừa đi học vừa làm phụ giúp gia đình nên tôi không có thời gian rãnh rỗi để đi chơi cùng các bạn nhiều . Bốn đứa chúng tôi chơi thân với nhau cũng vì lẽ thường tình , chúng tôi là người cùng xóm ,cùng làng Phương Nghĩa , cùng chung Ca đoàn nhà thờ.....Gọi là Tứ Quái nhưng đâu có quái quỷ gì đâu , vì là ở cái tuổi nghịch ngợm ấy thích có cái tên gọi cho vui vậy thôi.
Sự nghịch phá của chúng tôi chỉ nhằm vào các bạn yêu sớm . Ngày ấy , trong lớp chúng tôi có những bạn yêu sớm thật, các bạn hay thư từ qua lại . Thế là lũ chúng tôi cứ hay để ý dòm ngó và cứ hay đợi thời cơ vào những lúc ra chơi 15 phút hoặc những lúc các bạn ra tập thể dục là lũ chúng tôi đi lục tìm những cánh thư “ tình yêu ” rồi chuyền tay nhau đọc khoái chí cười rúc rích suốt buổi học. Ngoài những việc tò mò nghịch ngợm ấy , tôi còn là kẻ hay kể chuyện tiếu lâm cho cả nhóm cười ngắt nghẻo.
Những tiết học cuối buổi rất mệt mỏi vì đói ( làm gì có tiền ăn sáng), vì buồn ngủ ( hồi ấy cứ 2,3 giờ sáng là tôi phải kéo cộ rau ra chợ bán rồi (xóm rau mà)...). Cho nên để đánh tan cái đói , cái buồn ngủ , tôi lại hay đem những câu chuyện tiếu lâm kể cho lũ bạn cười.
Tôi còn nhớ năm ấy , lớp 12 .
Lớp 12… chúng tôi được Thầy Đ. phụ trách môn toán , và cũng là thầy chủ nhiệm của lớp chúng tôi .Thầy hiền lành và dáng cao ráo ,đẹp trai......còn nhóm Tứ quái chúng tôi ngồi ngay bàn đầu , cạnh cửa ra vào .
Hôm ấy , tiết thứ 4 , vào giờ toán của Thầy .
Trời nắng oi ả . Lớp học thì mái tôn , không khí ngột ngạt đến khó thở . Cả lớp vẫn lặng lẽ vừa nghe giảng vừa chép bài .Tôi quay nhìn qua phía bên kia : có một kẻ đang ngủ gục .Nhìn sang bên cạnh nhỏ N. và nhỏ L. có vẻ uể oải .Thế là tôi quay sang thầm thì nhắc lại câu chuyện tiếu lâm ( Cái Thớt ) vừa mới kể trong giờ giải lao . Tiếng rúc rích cười bắt đầu ngày càng rộ lan ra cả bàn , lúc to , lúc nhỏ...
Đến phút thứ 32 của tiết học , thầy vẫn vừa giảng vừa ghi bài trên bảng . Tôi linh cảm thấy điều chẳng lành sắp xảy ra vì thấy ánh mắt thầy đã đôi lần quay xuống nhìn bàn đầu chúng tôi . Nhưng không hiểu sao nhỏ L. , nhỏ N. vẫn cứ mê mãi cười (chắc có lẽ thấm ý câu chuyện của tôi ) ,chỉ có V.H là ít cười . Tôi bèn lấy mẫu giấy nhỏ ghi mấy chữ rồi chuyền tay qua :
-“Sao mày ít cười vậy ”? . Vừa chuyền mẫu giấy xong , tôi giật bắn mình vì tiếng “Rầm” . Thầy đập bàn và quát :
- L.H đứng lên .
Thầy không la mắng gì , vẫn lẳng lặng đứng giảng bài trên bảng .
Biết mình có lỗi , tôi rụt rè đứng dậy.
Quay lại phía sau , các bạn vẫn đang lặng lẽ chép bài . Kẻ ngủ gục phía bên kia đã bừng tỉnh giấc khi nghe thầy la tôi ,hắn lấy tay lau vội những giọt nước dãi nhễu đang từ mép rơi lã chã xuống bàn (...hihihi...) .Cặp mắt hắn nhìn tôi khó hiểu ..? (chắc vì tôi mà làm cho giấc mơ của hắn dang dở).
Lũ quỷ quái chúng tôi lúc ấy sao lì lợm thật . Chắc do thầy hiền quá . Thấy thầy không la mắng gì thì chúng tôi lại tiếp tục rúc rích cười . Nhìn tôi bị phạt đứng không chép bài được , các bạn lôi hết sách vở của 4 đứa chồng lên thật cao cho tôi có thể vừa đứng vừa viết .
Đứng chép bài , mắt vẫn ngước nhìn thầy mà chân lại thỉnh thoảng đá xéo qua khèo chân chọc cho bạn cười. Im lặng được một lát , cái bàn gỗ cũ kỹ lại tiếp tục rung rung theo tiếng cười thầm của nhỏ N. và nhỏ L.
Thôi rồi , thầy đã tiến lại gần bàn :
- “ K.L , T.N bước ra khỏi lớp ”.
Tưởng rằng hai nhỏ sẽ lo sợ , thế mà hai đứa lại tỉnh bơ vừa ôm cặp vừa cười bò ra khỏi lớp .
Bàn đầu chỉ còn trơ trọi 1 kẻ đứng , 1 kẻ ngồi.
Keng, keng, keng hết học .
Mọi sự kết thúc bằng giờ B trong sổ đầu bài.
Thuở ấy , gia cảnh ai cũng khó khăn cả , nhưng trong 4 đứa có lẽ tôi là người vất vả công việc gia đình nhiều nhất .Vừa đi học vừa làm phụ giúp gia đình nên tôi không có thời gian rãnh rỗi để đi chơi cùng các bạn nhiều . Bốn đứa chúng tôi chơi thân với nhau cũng vì lẽ thường tình , chúng tôi là người cùng xóm ,cùng làng Phương Nghĩa , cùng chung Ca đoàn nhà thờ.....Gọi là Tứ Quái nhưng đâu có quái quỷ gì đâu , vì là ở cái tuổi nghịch ngợm ấy thích có cái tên gọi cho vui vậy thôi.
Sự nghịch phá của chúng tôi chỉ nhằm vào các bạn yêu sớm . Ngày ấy , trong lớp chúng tôi có những bạn yêu sớm thật, các bạn hay thư từ qua lại . Thế là lũ chúng tôi cứ hay để ý dòm ngó và cứ hay đợi thời cơ vào những lúc ra chơi 15 phút hoặc những lúc các bạn ra tập thể dục là lũ chúng tôi đi lục tìm những cánh thư “ tình yêu ” rồi chuyền tay nhau đọc khoái chí cười rúc rích suốt buổi học. Ngoài những việc tò mò nghịch ngợm ấy , tôi còn là kẻ hay kể chuyện tiếu lâm cho cả nhóm cười ngắt nghẻo.
Những tiết học cuối buổi rất mệt mỏi vì đói ( làm gì có tiền ăn sáng), vì buồn ngủ ( hồi ấy cứ 2,3 giờ sáng là tôi phải kéo cộ rau ra chợ bán rồi (xóm rau mà)...). Cho nên để đánh tan cái đói , cái buồn ngủ , tôi lại hay đem những câu chuyện tiếu lâm kể cho lũ bạn cười.
Tôi còn nhớ năm ấy , lớp 12 .
Lớp 12… chúng tôi được Thầy Đ. phụ trách môn toán , và cũng là thầy chủ nhiệm của lớp chúng tôi .Thầy hiền lành và dáng cao ráo ,đẹp trai......còn nhóm Tứ quái chúng tôi ngồi ngay bàn đầu , cạnh cửa ra vào .
Hôm ấy , tiết thứ 4 , vào giờ toán của Thầy .
Trời nắng oi ả . Lớp học thì mái tôn , không khí ngột ngạt đến khó thở . Cả lớp vẫn lặng lẽ vừa nghe giảng vừa chép bài .Tôi quay nhìn qua phía bên kia : có một kẻ đang ngủ gục .Nhìn sang bên cạnh nhỏ N. và nhỏ L. có vẻ uể oải .Thế là tôi quay sang thầm thì nhắc lại câu chuyện tiếu lâm ( Cái Thớt ) vừa mới kể trong giờ giải lao . Tiếng rúc rích cười bắt đầu ngày càng rộ lan ra cả bàn , lúc to , lúc nhỏ...
Đến phút thứ 32 của tiết học , thầy vẫn vừa giảng vừa ghi bài trên bảng . Tôi linh cảm thấy điều chẳng lành sắp xảy ra vì thấy ánh mắt thầy đã đôi lần quay xuống nhìn bàn đầu chúng tôi . Nhưng không hiểu sao nhỏ L. , nhỏ N. vẫn cứ mê mãi cười (chắc có lẽ thấm ý câu chuyện của tôi ) ,chỉ có V.H là ít cười . Tôi bèn lấy mẫu giấy nhỏ ghi mấy chữ rồi chuyền tay qua :
-“Sao mày ít cười vậy ”? . Vừa chuyền mẫu giấy xong , tôi giật bắn mình vì tiếng “Rầm” . Thầy đập bàn và quát :
- L.H đứng lên .
Thầy không la mắng gì , vẫn lẳng lặng đứng giảng bài trên bảng .
Biết mình có lỗi , tôi rụt rè đứng dậy.
Quay lại phía sau , các bạn vẫn đang lặng lẽ chép bài . Kẻ ngủ gục phía bên kia đã bừng tỉnh giấc khi nghe thầy la tôi ,hắn lấy tay lau vội những giọt nước dãi nhễu đang từ mép rơi lã chã xuống bàn (...hihihi...) .Cặp mắt hắn nhìn tôi khó hiểu ..? (chắc vì tôi mà làm cho giấc mơ của hắn dang dở).
Lũ quỷ quái chúng tôi lúc ấy sao lì lợm thật . Chắc do thầy hiền quá . Thấy thầy không la mắng gì thì chúng tôi lại tiếp tục rúc rích cười . Nhìn tôi bị phạt đứng không chép bài được , các bạn lôi hết sách vở của 4 đứa chồng lên thật cao cho tôi có thể vừa đứng vừa viết .
Đứng chép bài , mắt vẫn ngước nhìn thầy mà chân lại thỉnh thoảng đá xéo qua khèo chân chọc cho bạn cười. Im lặng được một lát , cái bàn gỗ cũ kỹ lại tiếp tục rung rung theo tiếng cười thầm của nhỏ N. và nhỏ L.
Thôi rồi , thầy đã tiến lại gần bàn :
- “ K.L , T.N bước ra khỏi lớp ”.
Tưởng rằng hai nhỏ sẽ lo sợ , thế mà hai đứa lại tỉnh bơ vừa ôm cặp vừa cười bò ra khỏi lớp .
Bàn đầu chỉ còn trơ trọi 1 kẻ đứng , 1 kẻ ngồi.
Keng, keng, keng hết học .
Mọi sự kết thúc bằng giờ B trong sổ đầu bài.
Thưa thầy !
30 năm trôi qua , giờ em mới thấm thía câu : nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò.
Duy có điều , đến tận bây giờ em cũng không hiểu là : sao lúc ấy Thầy không đánh chúng em , không một lời la mắng chúng em ?. Em thật sự không hiểu ?
Thầy ạ , dù thời gian đã 30 năm nhưng tất cả mọi người lớp chúng em ai ai cũng cũng còn nhớ văng vẳng tiếng thầy la mắng chúng em : “ dốt đặc cán mai ”, “ đầu bê tông ,cốt thép ..”...v.v... lũ chúng em ngày ấy học dốt quá đã làm tội cho thầy mệt mỏi .
Thầy ơi ! cho em xin lỗi thầy, thầy tha lỗi cho chúng em thầy nhé. Một lời xin lỗi muộn màng em gởi đến thầy . Em cảm ơn thầy rất nhiều . Chúc thầy luôn vui khỏe .
30 năm trôi qua , giờ em mới thấm thía câu : nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò.
Duy có điều , đến tận bây giờ em cũng không hiểu là : sao lúc ấy Thầy không đánh chúng em , không một lời la mắng chúng em ?. Em thật sự không hiểu ?
Thầy ạ , dù thời gian đã 30 năm nhưng tất cả mọi người lớp chúng em ai ai cũng cũng còn nhớ văng vẳng tiếng thầy la mắng chúng em : “ dốt đặc cán mai ”, “ đầu bê tông ,cốt thép ..”...v.v... lũ chúng em ngày ấy học dốt quá đã làm tội cho thầy mệt mỏi .
Thầy ơi ! cho em xin lỗi thầy, thầy tha lỗi cho chúng em thầy nhé. Một lời xin lỗi muộn màng em gởi đến thầy . Em cảm ơn thầy rất nhiều . Chúc thầy luôn vui khỏe .
LH-12C.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét