Tôi chịu ơn sách vở thật nhiều, nhờ sách vở mà đời sống tôi thành ra súc tích, khác hơn cuộc đời cơm áo............Những cơn bão của đời là để chứng nghiệm sức mạnh của chiếc neo của ta............Hãy cẩn thận lưỡi, vì đó là một chỗ ướt dễ trượt............Tình bạn là một thứ tình cảm êm dịu, đủ sức tô bồi cho đời người được sung sướng và có đạo đức............Kỹ nghệ giải trí ngày nay chú trọng vào ô nhiễm của các dòng sông nhiều hơn là ô nhiễm chính nó đưa vào tư duy của con người............Nếu bạn muốn cảm thấy giàu có, hãy đếm tất cả những gì bạn có mà tiền bạc không mua được............

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

Tận cùng cái... chết




Tận cùng cái chết là gì ư?

Thực ra, mình không có ý chơi bời chữ nghĩa, bởi còn lòng dạ nào nữa mà chơi với nhởi. Một tuần lang thang dưới cái nắng nóng kinh hoàng của Chư Prông, Gia Lai mùa này, mình đã cảm nhận được đầy đủ sự khiếp đảm của con người khi rừng đã hết.
Nóng chỉ là một biểu hiện trong muôn vàn. Nên vài dòng này, đương nhiên sẽ không nói đủ cho chuyện đó. Mình trưng ra đây mấy tấm hình lặt vặt dọc đường, về một điều nhiều người đã biết: quan tài xi măng!
Vì sao người Jrai, vốn được sinh ra trong rừng, lớn lên trong rừng, ngàn đời tuân theo tín ngưỡng vạn vật hữu linh (cây rừng nào cũng có yang - thần linh cả) mà nay lại nhất loạt dùng quan tài xi măng ư? Không còn cây để làm hòm nữa, chẳng xi măng thì biết làm sao!
Đơn giản chỉ có thế mà nghe sao buồn đến vậy?


Chuẩn bị đưa tiễn một người Jrai về với đất.
  

Rừng không còn gỗ, hòm xi măng được dùng phổ biến.
  

  
  


Hóa ra câu nói thường nghe từ bác Nguyên Ngọc là sự thật: Tây 

Nguyên cơ bản đã phá xong rừng!

Chuyện gì sẽ xảy ra, khi "những đứa con của núi rừng" nay đã 

không còn rừng để làm chốn nương thân?


NQT

(Nguồn: pleikucafe.com)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét