Người đành bỏ cầu Dakbla ở lại
ở bên kia chiêu-anh-quán lạnh buồn
ngôi nhà thờ đứng một mình tê tái
nụ cười xưa tắt mấy hoàng hôn.
Những cánh đồng bắp tươi đồng Phương-Hòa
đôi mắt ai cay, lại đầy sương khói
Kontum trôi đi đâu mà không nói
sân bay cô đơn từ xa .
Đường sâu buồn lối về Phú-Bổn
người qua đây rộn bước chân đèo
núi xa trời 7B cheo leo
đám rừng vây quanh bỏ mây chạy trốn.
Thôi rồi Cũng-Sơn dốc quanh rừng rậm
người em xưa mắt ướt núi đồi
em vội về cho kịp chảy sông Ba
về bắt chồng mà trôi theo từng giọt nắng.
Ơi sông Ba bao đời xa vắng
đêm đầy sao mắc cửi ở trên trời
em đi bỏ mình tôi
cơn dông bao quanh
dòng sông xưa đầy tràn bão tố.
Có lẽ mùa thu chưa qua đây
lời hẹn hò không kip với Cheo-Reo
khói nhà ai lên từ mái bếp
dặm lòng bỏ đi xa mãi lều chiều.
Tiếng ai hát buồn trên đèo cao
Vĩnh biệt Kontum không ngày về
bỏ mối tình đầu ngủ muộn
chứa chan thác ghềnh, núi cao, rừng sâu.
Ơi người về đây nghe tiếng chim, nai tác
bên bản bên nương đợi chờ
nhặt một lần chùm hoa dại khóc
bao năm mà lòng bơ vơ.
Em bỏ quên đầu suối, ơi bòng !
qua thôi bao mùa đi lấy nước
Kontum dặm đường xa khuất
ai bỏ đi rồi không đợi không mong.
Kontum ơi! cháy cả nổi lòng.
Huy Uyên
(Văn Nghệ Quảng Trị)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét