Tôi chịu ơn sách vở thật nhiều, nhờ sách vở mà đời sống tôi thành ra súc tích, khác hơn cuộc đời cơm áo............Những cơn bão của đời là để chứng nghiệm sức mạnh của chiếc neo của ta............Hãy cẩn thận lưỡi, vì đó là một chỗ ướt dễ trượt............Tình bạn là một thứ tình cảm êm dịu, đủ sức tô bồi cho đời người được sung sướng và có đạo đức............Kỹ nghệ giải trí ngày nay chú trọng vào ô nhiễm của các dòng sông nhiều hơn là ô nhiễm chính nó đưa vào tư duy của con người............Nếu bạn muốn cảm thấy giàu có, hãy đếm tất cả những gì bạn có mà tiền bạc không mua được............

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

TÌNH MẸ - Thơ: Minh Sơn




Mấy hôm nay gần Mẹ bên giường bệnh, những lúc rỗi ngồi nhìn Mẹ suy nghĩ vẩn vơ. Lúc này ý tứ tản mạn thật khó mà tập trung vào việc gì. Chợt nhớ đến một bài thơ mình viết về Mẹ cách đây đúng 30 năm, chính xác là vào ngày 11/05/1982, lúc đó mình học lớp 9 trường PTCS Lý Tự Trọng, mùa hè chuẩn bị chuyển lên Cấp III.


Chuyển lên Trung học (cấp III) là một bước ngoặt trong cuộc đời, tự nhiên mình nhớ đến Mẹ. Có lẽ lên Cấp III thì tưởng là mình lớn rồi, chắc không còn như thời "con nít" nữa, không còn được Mẹ "cưng chìu", không còn được "nhõng nhẽo" với Mẹ nữa. Nên tự nhiên nhớ thương Mẹ...
Lời thơ lúc ấy thô sơ, đơn giản...Nhưng đã 30 năm trôi qua (1982-2012), dở lại trang vở học trò ngày xưa, với nét chữ mực tím...bao kỷ niệm ùa về...


Hôm nay ngồi đây, không biết bước ngoặt nào sẽ đến trong cuộc đời mình sắp tới ?! Dù bước ngoặc nào đi nữa, chắc chắn Mẹ sẽ là người hiện diện ở chính giữa của giao thời - như cách đây tròn 30 năm.


Xin chép lại bài thơ cũ thời cắp sách, để luôn nhớ về TÌNH MẸ. 




TÌNH MẸ




Trưa hè kẽo kẹt tiếng võng đưa
Mẹ nằm bên võng lúc nhặt thưa,
Ru cho con ngủ tròn đẫy giấc
Ngoài trời gay gắt nắng hè trưa.


Tình mẹ thương con thật bao la!
Mưa nắng, sương sa chẳng phiền hà
Sớm chiều lam lũ lo con lớn
Lo từng manh áo, mảnh quần đơn...


Thái Bình Dương dù rộng bát ngát,
Sữa mẹ còn thơm mát hơn nhiều!
Thái Sơn dù đỉnh cao lồng lộng,
Lòng mẹ vẫn còn rộng gấp đôi!


Ôi, mẹ già một nắng hai sương
Lo lắng cho con đủ trăm đường.
Từ thuở trong nôi, rồi chập chững,
Và con lớn, tình vẫn ngát hương.


Mẹ thương con từ bữa cơm rau,
Từ lời bập bẹ buổi ban đầu.
Nhớ những đêm về vòng tay mẹ
Ôm con vào lòng, nên tình mẹ rất sâu.


Muôn đời con nhớ ơn dưỡng sinh
Vì con mẹ mới phải quên mình.
Giờ đôi tay mẹ đà mòn mỏi,
Đôi mắt mẹ chắc cũng bớt tinh.


Thật bao la tình mẹ thương con
Hết sức mòn hơi vẫn mãi còn.
Lòng mẹ bao la hơn biển cả,
Tình Mẹ cao hơn cả núi non!


L.M.S, ngày 11/05/1982.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét