Tuổi học trò là tuổi đẹp nhất bởi sự trong sáng và hồn nhiên.
Tuổi 50, u60...tuổi đời chồng chất những vui buồn của cuộc sống, liệu những hồn nhiên của ngày xưa còn được những gì...
TIẾNG THƠ CHIỀU THỨ 7- số 3
Xin trân trọng giới thiệu đến quý khán thính giả bài thơ của bạn
Lê Minh Sơn Kt
...SUY NGHĨ TÍ CHƠI
Tôi nhớ mãi thuở học trò đến lớp
Có thầy cô yêu mến, bạn thân thương,
Tôi nhớ mãi tuổi thơ đầy mơ ước
Cha mẹ hiền…Tôi có cả quê hương.
Đường đi học trời xanh cây ủ mộng
Đưa đến trường, đưa đến cả tương lai.
Mái gia đình tình yêu xây tổ ấm
Cánh chim non khôn lớn những ngày mai.
Ôi thời gian sao vội vàng quá vậy,
Si mê gì mà cuống quít trôi mau?
Ôi lòng tôi hay vẩn vơ lắm đấy,
Đắn đo chi cho tuổi trẻ vương sầu?
Than trách ư? Lòng tôi đâu có dám,
Vỗ tay khen? Tôi không đủ niềm vui,
Quì gối xuống? Lợi danh tôi không hám,
Sao đứng lên đôi tay lại buông xuôi?
Ôi cuộc đời biết bao điều trái ngược
Buồn với vui, ngu dại với khôn lanh.
Anh với tôi không thể nào giống được,
Nhưng hồn tôi gần gũi tấm hồn anh.
Lòng khẽ buồn suy nghĩ xíu vậy thôi,
Đã bảo là vơ vẩn ấy là tôi!
Bởi tôi nhớ tuổi thơ ngày đến lớp
Để bây giờ…suy nghĩ tí chơi vui.
Minh Sơn
CHS 1982-1985
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét