O’ HENRY - Món quà Giáng sinh
Nhà văn Mỹ O. Henry
Món quà Giáng sinh
TRUYỆN NGẮN CỦA O. HENRY
Đôi vợ chồng trẻ Della và Jim sống nghèo nàn nhưng rất hạnh phúc trong con hẻm Rue du Chemin Vert ở phố Paul Bert. Đã hơn nửa tháng qua hai người đều suy nghĩ sẽ mua quà gì để tặng nhau nhân Mùa Giáng sinh năm nay…
Della đã đếm đi đếm lại đến 3 lần, cũng chỉ được có 1 đô la 87xu, mà ngày mai đã là lễ Giáng Sinh rồi, Della muốn mua cho chồng một món quà. Để có được món tiền nhỏ này, nàng đã chắt bóp bòn góp mãi suốt nhiều tháng qua. Della tự dưng thấy tủi thân, ngồi trước tấm gương cũ trong căn phòng nghèo nàn mà thút thít khóc.
Della biết có hai món đồ mà Jim, chồng của cô rất hãnh diện với mọi người: một là chiếc đồng hồ quả quít do ông nội truyền cho cha chàng rồi đến đời của chàng; hai là mái tóc kiều diễm đổ dài đến tận đầu gối của Della.
Biết làm sao bay giờ, ngập ngừng trong giây lát, nàng quyết định chải lại mái tóc vàng óng, vấn gọn lên cao, đội chiếc mũ vào, lấy áo choàng, gạt giọt lệ trên khóe mắt rồi bước ra khỏi nhà. Bên ngoài trời mùa đông rét buốt da…..
Della chạy thẳng đến cửa hiệu mua bán đủ loại tóc trên phố. Nàng thở hổn hển hỏi bà chủ:’’ Bà có muốn mua mái tóc của tôi không?” Vừa hỏi nàng bỏ mũ ra và để làn tóc óng ả đổ dài xuống. Bà chủ tiệm mân mê mái tóc với bàn tay đầy kinh nghiệm rồi ngã giá:” 20 đô la nhé?”
Suốt hai giờ đồng hồ sau đó, Della đã đi tìm khắp các cửa tiệm để chọn một món quà cho Jim. Cuối cùng thì nàng đã tìm được một sợi dây đeo đồng hồ quả quít bằng bạch kim. Giá tròn 21 đô la Della vội trở về nhà với 87 xu còn lại.
Ngồi trước gương Della cố gằng chải lại mái tóc đã cắt cụt, nàng tự an ủi:”Chắc Jim sẽ bảo mình giống như một con bé!”
Đã 7 giờ tối. Bữa tối đã dọn sẵn, nhưng sao Jim vẫn chưa thấy về. Có bao giờ chàng lại về trễ như thế nhỉ? Della cầm sợi dây đồng hồ, ngồi ở một góc bàn gần cửa ra vào.
Thế rồi nàng nghe có tiếng chân bước lên cầu thang. Cửa mở, Jim bước vào, chàng dừng ngay lại trố mắt nhìn gương mặt của người vợ thân yêu.
Della thoáng chút hoảng sợ, nàng bật đứng dậy chạy tới bên chồng:”Anh yêu, đừng nhìn em như vậy, em đã cắt tóc và bán đi vì em muốn tặng anh một món quà Giáng Sinh. Rồi chỉ mấy tháng nữa thôi, tóc em sẽ lại dài ra như cũ, anh đừng giận em nhé! Dẫu thế nào đi chăng nữa, anh vẫn thương em chứ? Không có mái tóc vàng, em vẫn là Della bé nhỏ của anh cơ mà!”
Jim ngẩn ngơ sững sờ hồi lâu không nói được gì. Cuối cùng thì chàng tiến lại ôm chầm lấy Della, hôn lên đôi má ửng hồng của vợ, rồi chàng từ từ lấy trong túi áo ra một gói quà, và rưng rưng giọt lệ trên đôi mắt, chàng đưa cho vợ.
Della vội cầm ngay lấy, thoăn thoắt mở giấy gói, rồi nàng bật lên tiếng kêu sung sướng mà ngay sau đó là tiếng khóc nghẹn ngào, nhưng cũng vẫn là tiếng khóc của niềm vui. Bởi vì trước mắt Della là cả một bộ những chiếc trâm cài tóc xinh xắn rất hợp với mái tóc vàng óng ả của nàng. Vậy mà giờ đây…
Della ngước nhìn Jim trong nước màn nước mắt ướt nhòa. Nàng thổn thức: “Anh ơi, rồi mái tóc em sẽ sớm dài ra mà! Ơ ! em quên mất! Em cũng có cái này để tặng anh..” Della háo hức trao vào tay chàng sợi dây đeo đồng hồ quả quít bằng bạch kim.
Đến lúc này, Jim mới kịp mở lời: “Em thân yêu, chắc là hai chúng ta đều phải cất những món quà Giáng Sinh này đi, chưa thể sử dụng được trong một trong một thời gian dài. Em có biết không? Anh đã đem cầm cho tiệm cầm đồ chiếc đồng hồ quả quít để có đủ tiền mua bộ trâm cài tóc cho em…..’’
Vương Hạnh lược trích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét