Tôi chịu ơn sách vở thật nhiều, nhờ sách vở mà đời sống tôi thành ra súc tích, khác hơn cuộc đời cơm áo............Những cơn bão của đời là để chứng nghiệm sức mạnh của chiếc neo của ta............Hãy cẩn thận lưỡi, vì đó là một chỗ ướt dễ trượt............Tình bạn là một thứ tình cảm êm dịu, đủ sức tô bồi cho đời người được sung sướng và có đạo đức............Kỹ nghệ giải trí ngày nay chú trọng vào ô nhiễm của các dòng sông nhiều hơn là ô nhiễm chính nó đưa vào tư duy của con người............Nếu bạn muốn cảm thấy giàu có, hãy đếm tất cả những gì bạn có mà tiền bạc không mua được............

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

GIẢNG KHÉO

                                                                 Cha Phaolô BAN
                     (Trích Tạp chí “Chức dịch thơ tín”, Địa phận Kontum, số 28, tháng 8 năm 1935).

Ở sở kia có thói: trẻ họ ven chừng mười sáu mười bảy tuổi, hay xức thuốc thơm và hay dắc hoa tươi trên ngực. Thói ấy không xứng con nhà có đạo, vì hay làm cớ cho trẻ nam chọc ghẹo và rờ trên ngực trẻ nữ, là đều chướng mắt khó coi. Cha sở đã nhiều phen khuyên bảo quở phạt, song sắp trẻ chẳng xem sao, mà lại càng ra sức sửa bộ mình hơn nữa. Cha lấy làm phiền lắm.

          Song khỏi ít lâu người đổi, cha mới tới nhận sở. Ngày Chúa nhựt kế, người ra nhà thờ, lên toà giảng rằng: Ở đây anh em có thói quen, trẻ nữ hay xức thuốc thơm và dắc hoa trên ngực, cha cựu người đã quở trách nhiều lần và người có gắn vó giặn tôi hãy ra sức phá thói ấy. Song tôi xét rằng: cha già ngài nhặt quá, (lũ trẻ ngước đầu hỉnh mũi), vì sự xức thuốc thơm và dắc hoa thể ấy, chẳng lạ gì. Vì trong trẻ nữ, cũng có nhiều đứa vốn có bịnh kín, (trẻ nữ cúi đầu sập mặt), nên hay bay mùi hỉnh hỉnh, (trẻ càng xấu mặt), nên chúng nó phải xức thuốc và dắc hoa thơm cho đảm mùi. Vậy tôi nói cho trẻ nam biết: khi thấy trẻ nữ đứa nào xức thuốc thơm và dắc hoa, thì đừng lấy làm lạ chi, đó là đứa có bịnh kín hay bay mùi khó chịu, nên phải làm vậy cho đảm mùi. Cha nói chưa dứt lời, thì có nhiều đứa gái sẻ lén rứt hoa nơi ngực mà liệng xuống.

          Khi lễ rồi ra khỏi nhà thờ, có một hai đứa còn tiếc chưa quăng, thì lũ trai chỉ cho nhau mà cười rằng: chị kia có bịnh kín thiệt và bay mùi hỉnh hỉnh. Đứa ấy lấy làm mắc cỡ quá sức, lật đật rứt hoa quăng đi và cút thẳng về nhà.

          Từ ấy thói xức thuốc thơm và dắc hoa nơi ngực, ở sở nầy đã biến mất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét