Tôi chịu ơn sách vở thật nhiều, nhờ sách vở mà đời sống tôi thành ra súc tích, khác hơn cuộc đời cơm áo............Những cơn bão của đời là để chứng nghiệm sức mạnh của chiếc neo của ta............Hãy cẩn thận lưỡi, vì đó là một chỗ ướt dễ trượt............Tình bạn là một thứ tình cảm êm dịu, đủ sức tô bồi cho đời người được sung sướng và có đạo đức............Kỹ nghệ giải trí ngày nay chú trọng vào ô nhiễm của các dòng sông nhiều hơn là ô nhiễm chính nó đưa vào tư duy của con người............Nếu bạn muốn cảm thấy giàu có, hãy đếm tất cả những gì bạn có mà tiền bạc không mua được............

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Nhà báo Mỹ: ‘Tôi là một siêu anh hùng ở Kon Tum’


(ĐVO) Trong khi cả thế giới phát cuồng vì nhân vật siêu anh hùng trong bộ phim The Avengers thì tôi đang trở thành một “siêu anh hùng” bất đắc dĩ tại một ngôi làng ở Việt Nam.


Trên tờ Sandiego Reader của Mỹ, cây viết Sam Antonio đã có một bài viết thú vị về chuyến đi của mình ở Kon Tum, Việt Nam. Bài viết có tiêu đề "Tôi một siêu anh hùng ở Kon Tum, Việt Nam" (I Am a Superhero in Kon Tum, Vietnam)

Dưới đây là nội dung bài viết. 
Không phải là một địa danh nổi tiếng như những ngu nghỉ mát ở Mũi Né hoặc Nha Trang, thị xã Kon Tum nằm ở vùng Tây Nguyên của Việt Nam, nơi tập trung với mật độ cao các bản làng của người dân tộc thiểu số, được gọi chung là người Thượng. 

Những ngôi làng này thường được biết đến các ngôi nhà rông, một kiểu nhà truyền thống có mái cao, to hơn và có cấu trúc phức tạp hơn so với những ngôi nhà khác trong bản. Nhà rông được sử dụng cho các hoạt động cộng đồng như đám cưới,  hội họp, thờ tự và đôi khi là trường học.
 
Đi bằng xe máy qua khu vực này, tôi đã có cơ hội gặp gỡ và dành nhiều thời gian với những người dân tộc thiểu số. Một phần lớn trong số họ tỏ ra khá lạ lẫm khi trông thấy khách phương Tây và họ sẵn sàng chào đón những vị khách vào ngôi nhà của mình. 

Sau khi dành cả buổi sáng đi thăm thú một vài ngôi làng khác nhau, tôi dừng lại khi trông thấy một nhóm trẻ em đang đùa nghịch tại một mảnh sân của một nhà rông. Tôi dừng lại và bắt chuyện với hai cậu bé đang leo trèo trên một chiếc cột. 

Những đứa trẻ khác chạy đến và mời tôi vào bên trong ngôi nhà, được sử dụng như một trường học. Giáo viên của bọn trẻ đang bận nói chuyện với ai đó bên ngoài, nên tôi quyết định giới bản thân mình và thử trở thành giáo viên của chúng trong ít phút. 

"Tên tôi là Sam và tôi đến từ Mỹ", tôi nói. 
                                                                                                    
"Sam", những đứa trẻ nhiệt tình nhắc lại. 
                                                                                                   
"Tôi sẽ là giáo viên tiếng Anh của các em ngày hôm nay và tôi sẽ dạy cho các em một vài cụm từ" tôi nói tiếp. 
                                                                                                   
Trước khi tôi bắt đầu buổi dạy học của mình, những đứa trẻ đã chứng tỏ hiểu biết tiếng Anh của mình bằng cách hỏi tôi nhiều câu hỏi như: 
                                                                                                   
"Anh có bao nhiêu anh chị em trong nhà?". 

"Anh sống ở thành phố nào?". 

"Anh lấy vợ chưa?". 

"Anh bao nhiêu tuổi?". 

Tôi trả lời hết các câu hỏi này – những câu hỏi phổ biến dành cho khách phương Tây du lịch ở Việt Nam – và bắt đầu buổi học: "Bây giờ tất cả hãy nhắc lại lời tôi". 

"Sacramento là thủ phủ của California". 

"Washington DC, là thủ đô của Hoa Kỳ". 

"Tôi thích ăn món thịt nướng". 

Có một cậu bé mặc áo màu vàng tỏ ra nhiệt tình quá mức cần thiết. Cậu đã làm một chiếc máy bay giấy và phi nó bay lung tung. Thậm chí cậu còn treo lên ghế, bàn và cà các bức tường để nó có thể bay cao và xa hơn.

Sau khi quan sát cậu ta làm điều này vài lần, tôi nói to: “Người nhện” (Spiderman). 

Cậu bé phản ứng bằng cách chỉ vào tôi và hét lớn” “siêu nhân” (Superman). 

"Đúng thế, tôi là siêu nhân Sam!", tôi trả lời. 

Sau đó, lớp học như bùng nổ khi bọn trẻ đông thanh gào lên: "Superman Sam! Superman Sam! Superman Sam!".  

Bài học tiếng Anh bây giờ đã đổ vỡ, vì vậy tôi chuyển sang chụp ảnh những đứa trẻ trong trạng thái hưng phấn của chúng. Bọn trẻ lại càng cười đùa và la hét tợn. Sau đó tôi bật màn hình LCD để cho chúng xem lại những hình ảnh của chính mình.

Có một cô bé rất nhút nhát đã tránh được máy ảnh của tôi. Mỗi lần tôi cố gắng để chụp ảnh, cô sẽ ẩn đằng sau bạn bè của mình. 

Sau vài lần không chụp được cô bé, tôi giả bộ thất vọng, cất máy ảnh, nói: “Siêu nhân Sam đi đây, xin tạm biệt” và quay ra cửa. Cô bé chạy theo với vẻ hốt hoảng và nói “không”. 

Tôi quay lại với một nụ cười và trả lời: “OK, tôi sẽ ở lại".
Cô bé nhút nhát và các thành viên khác của "đội siêu anh hùng" ở Kontum.
 
Các lớp học như vỡ tung vì sung sướng, còn tôi thì chụp được bức ảnh cô bé ở ngay cửa ra vào. 

Trong phim The Avengers, nhân vật Marvel có cả một nhóm siêu anh hùng của mình. Tôi cũng có một đội ngũ siêu anh hùng của riêng tôi, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn vào buổi chiều hôm đó ở Kon Tum, Việt Nam.


Văn Hòa (theo Sandiego Reader)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét