01.
TIẾNG GỌI YÊU THƯƠNG
Đaminh Nguyễn Đình Văn
Sinh năm 1998 - Giải nhì Văn
Giáo xứ Plei Jơdrâp
Đã gần
hết ngày, cơn mưa bão trên bản làng cũng đã gần tạnh và vẫn còn rơi vài hạt
cuối cùng. Ngồi thu mình trong căn phòng tối, nó đã rất quen với cái thời tiết
ở đây. Nên đối với nó mọi chuyện không có gì đặc biệt như lũ trẻ khi chiều đi
tắm mưa và bị bố mẹ nhắc nhở. Và đúng hơn, nó đã trưởng thành.
Cơn bão vừa qua nhưng cơn bão trong
lòng của một con người thì không thể nào qua nhanh như vậy được. Nó ngồi nghĩ
về cuộc đời về những lỗi lầm mà nó đã mắc phải với bố mẹ- người nó thương yêu…
Chiều
hôm ấy, trời nổi gió mạnh và kéo mây đen phủ khắp bầu trời. Nó không đi học nên
ở nhà phụ bố mẹ làm những công việc: gom củi vào bếp, nhốt gà và nấu cơm… Là
con trai nhưng nó cũng chịu khó lắm, vì nhìn trước nhìn sau trong nhà chỉ có
mỗi hai anh em trai và gia đình thì nghèo, tài chính của gia đình phụ thuộc vào
nương rẫy… Cuộc sống là vậy, nhưng nó cũng được bố mẹ yêu thương là lo cho đầy
đủ. Nó nhận thấy gia đình hạnh phúc.
Tối, đã tối rồi… nhà nào cũng đóng
kín cửa vì sợ gió giật mạnh. Cả gia đình quây quần bên mâm cơm đạm bạc. Trong
mâm cơm toàn là những món ăn “đặc sản” của người vùng cao: lá mì, cá khô nướng
và canh rau ngót. Tất cả mọi thành viên trong gia đình ngồi lại và đọc kinh
chung trước bữa ăn… Sau khi đọc kinh xong mọi người bắt đầu ăn cơm vui vẻ. Nó
chợt thấy còn thiếu chén muối ớt. Vội chạy nhanh tới bếp, từ bếp tới chỗ ăn cơm
cũng không xa là mấy, chỉ cách chừng bốn đến năm bước chân. Ngồi giã muối, nó
nghe bố mẹ đang bàn nhau về việc chuẩn bị cho thằng út vào lớp một. Hai người
đang tỏ vẻ lo lắng và nó nhận thấy điều gì đó…Mẹ nó ngậm cơm và nhai từ từ ở
miệng vẻ buồn bã:
-
Thằng Nít nó cũng sắp chuyển lên cấp ba!
-
Nhà mình còn được bao nhiêu tiền?
Ba nó
nừa nói vừa gắp miếng cá khô đưa vào miệng. Vừa lúc ấy, nó cầm chén muối chạy
tới:
-
Muối có rồi! Muối có rồi!
-
Anh Hai mà giã muối thì ngon nhất rồi!- thằng út vừa
nói vừa đập mạnh vào mông nó
-
Mày khéo nịnh! Thôi, lo ăn cơm đi.
Cầm
chén cơm lên nó nghĩ ngay đến chuyện buổi chiều mà nó suy nghĩ:
-
À! Bố mẹ mua xe đạp cho con chưa? Lúc trước Bố Mẹ có hứa
mua xe cho con khi lên lớp mười. Bạn bè
con ai cũng mua rồi!
Câu nói của nó làm cho hai người lớn im
lặng hẳn. Khoảng một chặp sau, ba nó cất giọng:
-
Nít à!
-
Dạ. Sao ba?
-
Xe đạp cũ còn đi
được không con?
-
Dạ đi thì vẫn còn
được, nhưng nó cũ lắm. Chắc con dùng để đi lại ở nhà thôi! Đi thì ngại với đám
bạn.
Lòng của nó vẫn đang nghĩ đến một chiếc xe
đạp mới, chủ yếu là để không bị bạn bè trêu chọc trong năm học mới…
-
Xe còn đi được,
con lấy xe đó mà đi cũng được. Nếu cũ thì ba sẽ nhờ người sơn lại cho mới là
được!
Ngồi bên cạnh, Mẹ nó giật mình. Bà lấy tay
kéo nhẹ áo ba nó như muốn ông không nói chuyện này nữa. Vì bà hiểu rõ tính tình
của con bà.
-
Tại sao vậy ba?
-
Năm nay nhà mình
cũng có thu hoạch ít mì nhưng sau khi trả nợ và tiền phân, tiền thuốc thì chỉ
còn dư một ít. Lẽ ra nếu em con không nhập học thì ba mẹ đã giành tiền mua xe
cho con. Nhưng giờ thì…
Ông dừng lại lời nói của mình đột ngột như
vậy, vì ông thấy nó đang gục mặt xuống. Nếu nói nữa chính ông sẽ làm cho nó
buồn và ông không muốn điều đó xảy ra. Tất cả cũng chỉ vì hoàn cảnh mà phải thất
hứa với con. Trong thâm tâm ông cảm thấy nghẹn lòng:
-
Ba sẽ sơn sửa xe
lại cho con. Tạm thời con cứ đi xe này, khi nào gia đình có tiền thì ba sẽ mua
xe mới cho con.
- Lúc ấy thì mua làm gì nữa chứ! Năm sau… rồi lại hẹn
năm sau… con không muốn- hàng nước mắt nó lăn dài.
Nó đặt chén cơm lên mâm và đi vào phòng.
Căn phòng được che chắn bằng một tấm vải mỏng nhưng tận sâu trong tâm hồn nó
thấy như là một khoảng cách xa và rộng. Có lẽ, khoảng cách xa rộng ấy được tạo
ra chính là sự ích kỉ của nó. Nằm trên giường, nó mặc kệ cho những mệt nhọc và
buồn bã của bố mẹ ở ngoài kia. Khoảng năm phút sau, nó nghe tiếng cả nhà dọn
dẹp. Có lẽ bữa cơm hôm nay ai cũng thấy buồn… Nhưng nhất quyết không phải lỗi ở
nó.
Bỗng
cúp điện, thằng út chạy nhanh vào phòng và ôm lấy nó.
-
Anh Hai ra chơi với em!
-
Mày đi ra! -Nó quát mạnh.
Lời nói cộc
cằn của nó khiến thằng út sợ hãi và không nói một lời nào. Thằng út vừa khóc
vừa chạy ra khỏi phòng. Nhưng điều đó cũng chẳng làm nó bận tâm. Trong đầu nó
lúc giờ chỉ là những câu hỏi: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại không mua xe?”…
Càng đặt ra nhiều câu hỏi nó càng thêm uất ức trong lòng. Có lẽ, lỗi ích kỉ đã
che kín tâm hồn nó và không làm cho nó nhận ra nỗi lòng của người khác và ý
muốn của Thiên Chúa.
Đã qua ngày
mới mà nó vẫn chưa ngủ. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, tiếng gà gáy vang dội
khắp bản làng, tất cả báo hiệu cho một ngày nữa lại đến. Nó ngồi dậy nhìn ra
ngoài sân. Bố mẹ nó đang chuẩn bị để đi làm. Rấy cách nhà nó khá xa cho nên
ngày nào ba mẹ nó cũng phải dậy sớm để đi làm cho kịp công việc và cũng để phần
nào đỡ mệt vì trời nắng.
Nó cũng biết bố mẹ nó vất vả nhiều để lo cho gia đình… nó
tặc lưỡi và mặc kệ. Vì nó không quên được chuyện hôm qua… Nó mang một tâm trạng
nặng nề đến nhà thờ để dự lễ. Hôm nay, nó được Cha xứ dạy về lòng biết ơn, lòng
hiếu thảo và tấm lòng biết quan tâm đến tất cả mọi người.
Ngồi trong
nhà thờ, tâm hồn nó dần dần lắng đọng những câu Lời Chúa và lời giảng dạy của
Cha. Chợt nó thấy bản thân quá ích kỉ chỉ biết nghĩ đến một mình nó mà chẳng
nghĩ đến sự khó khăn, khổ sở của người khác. Cũng chỉ vì đua đòi theo bạn bè mà
nó lại làm cho ba mẹ phải buồn và suy nghĩ nhiều vì nó. Nó đã quên đi tình cảm
gia đình mà Thiên Chúa đã ban tặng. Nó đã không biết quí trọng món quà thiêng
liêng ấy. Nó phải làm gì đây? Nó cảm thấy hối hận và có lỗi với Chúa và với gia
đình...
Những lúc con
người đi quá xa thì chính Lời Chúa sẽ là tiếng gọi được ẩn hiện trong mỗi con
người, mỗi biến cố để giúp chúng ta nhận ra được “Tiếng gọi yêu thương của
Ngài”. Phải chăng, nó đã đi quá xa vào tính ích kỉ và thói quen đua đòi mà quên
đi xung quanh nó Chúa mời gọi hãy lắng nghe sự yêu thương xung quanh chúng ta.
Tự trong lòng nó đặt ra câu hỏi “Mình đã làm gì, đã giúp ích gì được cho gia
đình chưa? Hay nó chỉ là thêm gánh nặng trên vai bố, là giọt mồ hôi trên trán
mẹ”. Nó đứng dậy cảm tạ Chúa đã thương giúp nó nghe được tiếng gọi yêu thương
của Ngài và của mọi người xung quanh.
Chiều thứ bảy cuối tuần, cũng trong mâm cơm đạm bạc và
mọi người quây quần với nhau. Nhưng không ai nói chuyện, vì có lẽ ai cũng cho
rằng mình là người có lỗi. Là phận làm con, nó chẳng có chút nào gọi là ngại
ngùng hay mặc cảm cả. Nó biết nó là ai? Và nó nên làm gì?
- Con xin lỗi bố mẹ vì hành động của con đêm qua? Con thật ích kỉ.
Có lẽ, đó là những câu
chữ được thốt lên tận đáy lòng, nó không đủ can đảm để ngước lên nhìn bố mẹ. Vì
nó biết nó là một đứa con hư, chẳng bao giờ lắng nghe và hiểu những lời yêu
thương của bố mẹ. Hai ông bà nhìn nhau và bất ngờ nhưng chẳng nói lời nào. Phải
chăng hai người đang nghẹn ngào trong lòng? Trên hai gò má của mẹ nó có nước gì
đó từ mắt chảy ra- bà đang khóc? Bà lấy tay quẹt hàng nước mắt và cười :
- Cảm ơn con. Cảm
ơn con đã hiểu cho bố mẹ. Nhất định bố mẹ sẽ cố gắng lo cho hai con thật tốt
Dạ! Con nhận ra một điều: có xe để đi học
là được không cần mới hay cũ. Ngoài kia có nhiều bạn cũng không có xe để đi.
Con thấy mình thật hạnh phúc và nên cảm ơn bố mẹ nhiều hơn.
Nụ cười được thắp lên và trao cho mỗi
thành viên trong gia đình. Bữa cơm đạm bạc ấy cớ sao lại ngon đến lạ! Phải
chăng vị yêu thương đã giúp cho mỗi người cảm thấy vui và hạnh phúc hơn. Mỗi
gia đình nên cùng nhau làm rạng danh Chúa qua yêu thương: “Hỡi kẻ làm con hãy
vâng phục cha mẹ mình trong Chúa, vì điều đó là phải lắm. Hỡi kẻ làm Cha, chớ
chọc cho con cái mình giận dữ, hãy dùng sự sửa phạt, khuyên bảo của Chúa mà
nuôi nấng chúng nó”. (Ê-Phê-sô 6.1-4).
Sáng chủ nhật hôm ấy, ánh
nắng ấm áp bao phủ cả xứ đạo, bao phủ cả tâm hồn mọi con người. Trước cổng nhà
thờ có một gia đình hạnh phúc, vui vẻ ra về trong tình Chúa. Bước đi trong dòng
người đông nghịt, nó thầm cảm tạ Chúa đã luôn gìn giữ gia đình và giúp gia đình
vượt qua mọi biến cố. Chúa vẫn đang mời gọi chúng ta hãy biết cùng nhau lắng
nghe tiếng gọi yêu thương của Ngài để từ đó mỗi người chúng ta biết nói lên lời
yêu thương cho nhau. Cùng thằng út đi trên chiếc xe đạp cũ kĩ, nó thấy bản thân
đã trưởng thành hơn từng ngày. Sự trưởng thành thật sự chính là biết sửa đổi
bản thân để hiểu được tiếng gọi của Chúa và tiếng lòng của mỗi người xung
quanh. Nó đạp xe chậm rãi trong ánh nắng sớm và cơn gió mang sương mát rượi.
02.
BỨC HỌA…
Maria
Christina Nguyễn Ngọc Thái Vân- Sinh năm 1999
Giải ba Thơ- Giáo
xứ Tân Hương
Trái tim người nghệ sĩ đau đáu, khấn xin Đấng Tối Cao
ban xuống ơn sức mạnh.
Cảm xúc theo ngòi bút, rỏ xuống trang giấy trắng tinh
giọt đậm nhạt…
Những nét vẽ ngây dại hiện ra. Yếu đuối. Nài nỉ…
níu kéo, giành giựt cho thành hình: Bóng dáng một Gia
đình.
Những nỗi nhớ dâng lên, cuộn trào, xoáy sâu vào đôi
mắt bức họa.
Có một bình yên lẩn trong giông bão, có vài yếu đuối
nấp trong vỏ mạnh mẽ.
Dại khờ. Ngu ngơ… tìm kiếm: một lời cám ơn, một cái
nhìn thấu hiểu…
Hai tấm lưng bạc phếch bụi thời gian, gồng trước bầu
trời trơ trọi đủ cung bậc cảm xúc.
Hai mái đầu lơ phơ sợi trắng, tựa vào nhau mỉm cười
cay đắng,
nếm bao nhiêu cơ cực mà tay vẫn ghì lấy ấm êm trong
căn nhà siêu vẹo,
mãn nguyện ngồi nghe mấy thứ tiếng trẻ con hòa lẫn
lại, cười khúc khích, ngây thơ.
Tay đưa bút bỗng nhiên cứng đờ,
siêu vẹo như căn nhà bé nhỏ ấy.
Nước mắt rớt vào tim, từng hồi nấc nghẹn:
Sức mạnh nào đưa đôi chân tiến vào đời,
tâm tư nào làm con tim chơi vơi.
Ngước mắt trông lên, thấy le lói những mầu nhiệm.
Chính Chúa, bàn tay tài tình Ngài viết nên thế giới,
mỗi cá thể ẩn một công trình riêng.
Sợi kinh ngày dài ra, bay vút cao lên tòa Chúa mang
bao nhiêu khấn nguyện.
Bàn tay mảnh mai đặt lên giấy một dấu chấm, một dấu
không chấm hết,
một dấu nhốt lại những bình yên chỉ gia đình mới có…
…Một bức họa…
000
TÌNH CHÚA
YÊU CON
Antôn A Bảo - Sinh năm 1990
Giải Văn triển
vọng - Giáo xứ Rờ Kơi
Mỗi ngày tôi luôn dâng lên Chúa lời cảm tạ
tri ân, vì muôn ơn lành và tình yêu cao cả Chúa đã ban xuống trong cuộc đời của
tôi. Tình yêu cao cả nhất đó là Ngài đã ban cho tôi có một gia đình.
Dù
rằng gia đình tôi không có gì đặc biệt hơn với gia đình khác trong làng, thậm
chí còn tệ hơn gia đình khác nữa là đằng khác. Vì tôi có hai anh trai nghiện
rượu, quậy phá,… đến nỗi dân làng phải ghét cả gia đình. Về mặt đạo đức gia
đình tôi cũng là hạng bét, hai anh không biết đến nhà thờ, xưng tội cũng chỉ
vào hai dịp lễ Phục Sinh và Giáng Sinh trong năm, bố mẹ cũng bữa đực bữa cái mà
thôi. Thấy gia đình mình như thế tôi cũng buồn nhưng chẳng biết phải làm sao
cả, nên mỗi ngày tôi chỉ biết phó dâng lên Chúa gia đình tôi và xin Ngài biến
đổi mọi thành viên trong gia đình biết yêu mến Chúa. Ngoài ra, tôi cố gắng siêng
đi nhà thờ với ước mong Chúa sẽ nhậm lời cầu nguyện của tôi, hi vọng với những
việc đi nhà thờ của tôi giúp cho bố mẹ và hai anh có suy nghĩ thoáng hơn mà trở
về với Chúa. Mặc dù gia đình tôi không phải là gia đình gương mẫu, đạo đức,
thánh thiện nhưng tôi không trách bố mẹ và hai anh, vì bố mẹ là tân tòng chưa
hiểu biết nhiều về Chúa, nên trong cách giáo dục con cái cũng thiên về phần đời
hơn. Hơn nữa, không có người chăm sóc đức tin đồng hành với họ nên việc không
giữ đạo là điều tất yếu. Tuy nhiên, so với nhiều gia đình khác bố mẹ tôi còn
hơn, lâu lâu con đi nhà thờ xưng tội, rất nhiều người trong làng bỏ đạo cả hàng
chục năm. Bố mẹ tôi tuy không đi nhà thờ nhưng ông bà vẫn giữ những giờ cầu
nguyện gia đình và việc đạo đức bình dân như lần chuỗi Mân Côi và đọc kinh tối
trước khi ngủ. Điều đó một phần nào cũng giúp tôi có động lực và cố gắng hơn
nhiều trong cuộc sống nhất là trên hành trình đức tin của tôi. Do đó, tôi càng
thấy yêu thương gia đình nhiều hơn và mong muốn được nâng đỡ gia đình về đức
tin với hết khả năng và sự hiểu biết mà tôi được học hỏi nơi mái nhà nội trú,
nơi cộng đoàn tôi đang sống, nơi sách vở tôi được đọc, nơi những người mà tôi
gặp gỡ, nơi Lời Chúa dạy qua Kinh Thánh và qua sự cảm nghiệm của bản thân về
Chúa trong cuộc đời… Với lý do đó, tôi đã quyết định bước theo Chúa. Dù lúc đầu
không được sự đồng ý của gia đình, bà con họ hàng. Nhưng tôi vẫn quyết tâm với
ước mong mình có cơ hội được học hỏi nhiều hơn về Chúa, về Giáo Hội, tôi xác
tín một điều rằng Chúa sẽ đồng hành và không bỏ rơi tôi trong mọi hoàn cảnh
nào. Nên vào thánh 8 năm 2014, tôi đã một mình đặt chân đến Nha Trang để bước
theo ơn gọi trong Dòng Truyền Giáo Ngôi Lời, dù vẫn còn biết bao tiếc nuối của
gia đình khi mà mọi người luôn mong mỏi tôi sẽ là giáo viên và có thể phụ giúp
gia đình khi gặp khó khăn. Thế nhưng, tôi đã quyết định bỏ tất cả sau lưng
trong sự phó dâng mọi sự cho Chúa. Đến hôm nay, cũng đã gần năm năm theo Chúa
tôi cảm nhận được tình Chúa yêu thương tôi hết sức đặc biệt cả thể xác và tâm
hồn. Vì trong ngày hồng ân tiên khấn của tôi, cả bố mẹ và hai anh đều hiện diện
để cầu nguyện cho tôi. Điều này tôi cứ tưởng sẽ không có với mình. Bởi vì trước
ngày khấn, tôi gọi về thì bố mẹ nói gia đình không có tiền đi xe, nhưng rồi đến
ngày, bố mẹ và hai anh đã đi vay mượn để có thể đến với tôi trong ngày vui đó.
Đó là một ngày mà tôi thật sự hạnh phúc hơn cả, nhờ ơn Chúa mà gia đình được
như thế.
Rõ nhất
vẫn là qua gia đình, kể từ ngày tôi đi tu. Bố mẹ đã siêng đi nhà thờ, dù từ nhà
đến nhà thờ khá xa, có ngày xe hư bố mẹ phải đi bộ. Có những đêm lễ Giáng Sinh
hay Phục Sinh, tôi thường gọi thăm gia đình dù đã khá trễ nhưng bố mẹ nói đi lễ
về chưa tới nhà. Nghe vậy tôi rất thương bố mẹ vì trời lạnh, cứ thế mà nước mắt
tuôn, bởi vì đó là nước mắt của sự hạnh phúc. Hai anh mà quậy phá và tôi nghĩ
hai anh khó thay đổi nhất nhưng đến nay cũng được ơn biến biến đổi, đã đi lễ
vào ngày Chúa Nhật và năng lãnh nhận Bí tích hòa giải. Chúa đã thật sự nhậm lời
cầu nguyện của tôi mà biến đổi mọi thành viên trong gia đình biết trở về với
Ngài.
Mặc dù
chưa hoàn hảo và còn nhiều thiếu sót, nhưng bố mẹ cũng đã là gương mẫu cho
nhiều gia đình khác noi theo, bởi tình yêu bố mẹ dành cho con cái và mọi người
trong làng, cũng như cách giáo dục đời sống đức tin hiện tại của bố mẹ. Vì thế,
những ngày được về thăm gia đình, tôi không còn phải đánh thức bố mẹ và anh chị
đi lễ nữa, thay vào đó, mẹ dậy sớm nhất
và đánh thức gia đình đi lễ để cho kịp giờ, sau này cha xứ mới thì đổi giờ lễ
vào buổi chiều, sáng Chúa Nhật thì 7 giờ sáng để thuận tiện cho mọi người.
Tuy
nhiên, đến hôm nay tôi có một điều còn trăn trở đó là bố mẹ tôi vẫn chưa cử
hành phép hôn phối chính thức trong nhà thờ trước sự làm chứng của linh mục.
Nghe bố mẹ kể hồi đó vì hoàn cảnh nên bố mẹ cưới bởi chú Yao Phu làm chứng mà
thôi. Hi vọng trong tương lai khi có điều kiện bố mẹ sẽ có lễ cưới chính thức,
để gia đình được trọn hảo hơn cả bên đời và bên đạo.
Lạy
Chúa, con cảm tạ Chúa vì muôn ơn lành mà Ngài đã ban xuống trên con và gia
đình. Xin Chúa tiếp tục yêu thương, đồng hành, hướng dẫn con và gia đình trong
cuộc sống hằng ngày, nhất là nâng đỡ và củng cố đời sống đức tin của gia đình
con được thêm vững mạnh hơn.
MÁI ẤM GIA
ĐÌNH
Maria Y Đưm - Sinh năm 2004
Giải ba Thơ - Giáo xứ Kon H'ring
Gia đình mái ấm thân yêu
Cho con học biết bao điều khôn ngoan
Dạy con giữ luật Chúa ban
Để con hạnh phúc bình an đêm ngày
Dạy con được biết điều hay,
Những điều có ích luôn tay thực hành
Thói quen tốt hãy làm nhanh
Đọc kinh đi lễ thi hành thường xuyên
Gia đình hòa thuận thì duyên
Những khi gian khổ ưu phiền có nhau
Khiêm nhường có trước có sau
Sẻ chia nâng đỡ thắm màu yêu thương
Mẹ cha lạnh giữa đêm sương
Cao su mủ trắng tơ vương khắp người
Nỗi lo bán được mủ tươi
Nuôi con ăn học nụ cười trên môi
Mùi hương lúa tỏa nương đồi
Mẹ cha anh chị bồi hồi gặt chung
Vui mừng lúa mới hưởng dùng
Cả năm no ấm nhà cùng tôn vinh
Sống trong mái ấm gia đình
Tạ ơn Thiên Chúa đọc kinh sớm chiều
Cảm ơn cha mẹ nâng niu
Vâng lời hiếu thảo kính yêu suốt đời.
000
Chủ đề: : GIA ĐÌNH TRONG TÌNH CHÚA
Pleiku, ngày 11/8/2018
Ban Mục Vụ Văn Hóa
Giáo Phận Kontum
Kontumquehongtoi giới thiệu 13/8/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét