Tôi chịu ơn sách vở thật nhiều, nhờ sách vở mà đời sống tôi thành ra súc tích, khác hơn cuộc đời cơm áo............Những cơn bão của đời là để chứng nghiệm sức mạnh của chiếc neo của ta............Hãy cẩn thận lưỡi, vì đó là một chỗ ướt dễ trượt............Tình bạn là một thứ tình cảm êm dịu, đủ sức tô bồi cho đời người được sung sướng và có đạo đức............Kỹ nghệ giải trí ngày nay chú trọng vào ô nhiễm của các dòng sông nhiều hơn là ô nhiễm chính nó đưa vào tư duy của con người............Nếu bạn muốn cảm thấy giàu có, hãy đếm tất cả những gì bạn có mà tiền bạc không mua được............

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

...Đo rồi đếm



8cc63cde-7090-4a99-9260-a2f442783958.jpg

Bùi Giáng có những câu thơ thật dễ thương:
Một đời lận đận đo rồi đếm
Mỏi gối người đi đứng lại ngồi!

Dĩ nhiên là Bùi Giáng "chọc quê" chúng ta, những người luôn cảm thấy mình bận rộn, hết đếm lại đo, hết toan lại tính, luôn bức bách về thời gian, về không gian, về cả những điều không thể đo đếm được như tình yêu, hạnh phúc, sức khoẻ... Nói Bùi Giáng "chọc quê" bởi bản thân ông thì bạt nội mây ngàn, mọi thứ chẳng qua "chơi thôi mà" như ông vẫn thường nói.



Một người nằm mơ thấy mình đang phỏng vấn Thượng đế.

- Mời vào! Ngươi muốn phỏng vấn ta à? Thượng đế cười.

- Vâng ạ! Nếu ngài có thì giờ...

- Thời gian của ta là vô tận! Ta có thể làm bất cứ điều chi ta muốn. Nào mời...

- Điều gì ở loài người làm cho Ngài ngạc nhiên nhất sau khi Ngài đã tạo ra họ?

- À, à... Đó là lúc còn nhỏ thì họ mong cho mau lớn, khi lớn lên rồi thì mong cho nhỏ lại... À, đó là họ phung phí sức khoẻ để kiếm cho thật nhiều tiền, rồi bỏ tiền đó ra để phục hồi sức khoẻ... À, còn nữa! Lúc nào họ cũng lo lắng, toan tính cho tương lai... để rồi chẳng sống trong tương lai nữa mà cũng chẳng sống trong hiện tại...!

Chuyện còn nhỏ mong cho mau lớn, lớn rồi mong nhỏ lại làm nhớ tới một chuyện ngụ ngôn. Chuyện kể rằng có một vị hoàng tử muốn mau lớn để làm vua thay cha... Một ông Tiên hiện ra cho hoàng tử một cuộn chỉ, dặn rằng muốn mau lớn thì cứ việc kéo cuộn chỉ đó ra. Hoàng tử kéo cuộn chỉ thật nhanh và lớn cũng thật nhanh, được lên ngôi báu, tam cung lục viện, đánh nam dẹp bắc, chiến công lừng lẫy... Cho đến một hôm, nhà vua giật mình thấy cuộn chỉ sắp hết, vội vàng cuốn ngược lại thì không sao được nữa!

Còn chuyện lúc nào cũng lo lắng cho tương lai? Chẳng phải chúng ta đã bao nhiêu lần hẹn... với mình hãy đợi đấy, hoặc an ủi mình rồi sẽ biết đó ư? Kết quả là ta chẳng sống trong tương lai mà cũng chẳng sống trong hiện tại mà chỉ sống trong toan tính, đếm đo...

Còn sức khoẻ? Hỏi sức khoẻ là gì chắc chắn ta sẽ lúng túng, không trả lời được, nhưng mất sức khoẻ thì biết ngay. Cũng như hạnh phúc. Hạnh phúc là gì không biết, nhưng một khi mất thì biết.

Sức khoẻ không phải chỉ là không có bệnh tật. Sức khoẻ là một tình trạng sảng khoái (well being) về thể chất, tâm thần và xã hội (WHO). Do vậy, bác sĩ chỉ có thể giúp ta chữa trị bệnh tật chớ không giúp ta tạo nên sức khoẻ. Phung phí sức khoẻ để kiếm cho thật nhiều tiền, rồi dùng tiền đó để phục hồi sức khoẻ... thì đến Thượng đế cũng phải... ngạc nhiên là vậy!

Im lặng một hồi lâu, người phỏng vấn có vẻ ngậm ngùi, rồi đánh bạo cầm tay Thượng đế hỏi: "Với tư cách là một người cha, Ngài sẽ dạy gì cho các con Ngài?" Thượng đế mỉm cười trả lời:

- Rằng ta không thể buộc người khác phải yêu thương mình mà phải tự mình trở nên dễ thương...

- Rằng một người giàu nhất không phải là một người có nhiều của cải nhất mà là người có ít nhu cầu nhất...

- Rằng hãy độ lượng với chính mình, vì người khác độ lượng với ta thường... không đủ...

Dĩ nhiên chẳng ai có thể buộc người khác phải yêu thương mình nhưng làm cho mình trở nên... dễ thương thật không dễ chút nào! Có người nghĩ rằng cách làm cho mình dễ thương là mặc áo... hở rún, quần hở lưng, in những dòng chữ kêu gọi: Love me! Kiss me!... Mà như vậy, chúng ta chỉ làm cho mình trở nên... dễ ghét hơn mà thôi! Còn hãy độ lượng với chính mình là một lời khuyên hết sức chí lí. André Maurois trong Lettres à l'inconnue (Thư gởi người đàn bà không quen biết, bản dịch Nguyễn Hiến Lê) cũng viết: "Đừng bao giờ nói xấu cô nhé! Các bạn cô sẽ nói xấu cô, như vậy đủ rồi!" Vâng, như vậy đủ rồi!

"Bất ngờ giây phút thoáng nhanh
Sát na gay cấn hoá thành chiêm bao!"
(Bùi Giáng)

Hẹn thư sau. Thân mến.


(Nguồn: Bs. Đỗ Hồng Ngọc, 2005 - "Thư gởi người bận rộn". TP. HCM: Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, tr. 22-24.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét