Tôi chịu ơn sách vở thật nhiều, nhờ sách vở mà đời sống tôi thành ra súc tích, khác hơn cuộc đời cơm áo............Những cơn bão của đời là để chứng nghiệm sức mạnh của chiếc neo của ta............Hãy cẩn thận lưỡi, vì đó là một chỗ ướt dễ trượt............Tình bạn là một thứ tình cảm êm dịu, đủ sức tô bồi cho đời người được sung sướng và có đạo đức............Kỹ nghệ giải trí ngày nay chú trọng vào ô nhiễm của các dòng sông nhiều hơn là ô nhiễm chính nó đưa vào tư duy của con người............Nếu bạn muốn cảm thấy giàu có, hãy đếm tất cả những gì bạn có mà tiền bạc không mua được............

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong lễ tuyên thánh cho Jacinta và Francisco Marto


J.B. Đặng Minh An dịch5/13/2017


Lúc 10h sáng thứ Bẩy 13 tháng 5, đúng 100 năm Đức Mẹ hiện ra, Đức Thánh Cha Phanxicô đã tuyên thánh cho Jacinta và Francisco Marto, là 2 trong 3 trẻ mục đồng đã được thấy Đức Mẹ hiện ra.


Trong bài giảng thánh lễ, Đức Thánh Cha nói:



“Rồi có điềm lớn xuất hiện trên trời: một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời.” Đó là những gì thị nhân trên đảo Patmos cho chúng ta biết trong Sách Khải huyền (12: 1), và thêm rằng bà sắp sinh một con trai. Sau đó, trong Tin Mừng, chúng ta nghe Chúa Giêsu nói với môn đệ mình, “Này là mẹ con” (Ga 19:27). Chúng ta có một bà Mẹ! “Bà thật xinh đẹp”, như các thị nhân tại Fatima đã bảo nhau trên đường trở về nhà vào ngày hồng phúc 13 tháng 5 cách đây đúng một trăm năm. Tối hôm đó, Jacinta không thể kiềm chế được bản thân và cô đã nói với mẹ mình: “Hôm nay con đã gặp Đức Mẹ”. Họ đã nhìn thấy Mẹ Thiên Đàng. Nhiều người khác cũng đã tìm cách để được nhìn thấy như thế, nhưng. .. họ không thấy Đức Mẹ. Mẹ Đồng Trinh đã không đến đây để chúng ta có thể nhìn thấy Mẹ. Chúng ta sẽ được mãi mãi nhìn thấy Mẹ, tất nhiên là nếu chúng ta được lên trời.



Đức Mẹ báo trước, và cảnh cáo chúng ta về một lối sống vô thần và thực sự xúc phạm đến Thiên Chúa nơi những tạo vật của Người. Cuộc sống như vậy - thường được người ta đề xuất và áp đặt – có nguy cơ dẫn con người đến cửa hỏa ngục. Đức Mẹ đã đến để nhắc nhở chúng ta rằng ánh sáng của Chúa ngự trong chúng ta và bảo vệ chúng ta, như chúng ta đã nghe trong bài đọc thứ nhất “Con bà được đưa ngay lên Thiên Chúa, lên tận ngai của Người.” (Kh 12,5). Trong tường thuật của Lucia, ba đứa trẻ được chọn đã được bao quanh bởi ánh sáng của Thiên Chúa khi ánh sáng ấy tỏa chiếu từ Đức Mẹ. Mẹ bao bọc họ trong lớp áo ánh sáng mà Thiên Chúa đã ban cho Mẹ. Theo niềm tin và kinh nghiệm của đông đảo người hành hương, nếu không muốn nói là tất cả, Fatima là lớp áo ánh sáng bảo vệ chúng ta, cảm nghiệm ấy hầu như hơn hẳn bất cứ nơi nào khác trên trái đất này. Chúng ta cần nơi ẩn náu dưới sự bảo vệ của Đức Trinh Nữ Maria và xin Mẹ, “hãy chỉ Chúa Giêsu cho chúng con” như kinh Lạy Nữ Vương dạy.


Anh chị em tín hữu hành hương thân mến, chúng ta có một người Mẹ. Khi bám lấy Mẹ như con trẻ, chúng ta sống trong niềm hy vọng dựa trên Chúa Giêsu. Như chúng ta đã nghe trong bài đọc thứ hai, “những ai được Thiên Chúa ban ân sủng dồi dào và cho trở nên công chính, thì sẽ được sống và được thống trị”(Rom 5:17). Khi Chúa Giêsu về Trời, Người đã mang đến trước Chúa Cha trên trời nhân tính của chúng ta, mà Người đã mặc lấy trong cung lòng Đức Trinh Nữ Maria và sẽ không bao giờ từ bỏ. Chúng ta hãy đặt để hy vọng nơi nhân tính này, đang ngồi bên hữu Chúa Cha (Êphêsô 2: 6). Xin cho niềm hy vọng này hướng dẫn cuộc sống của chúng ta! Đó là một niềm hy vọng nâng đỡ chúng ta luôn mãi, tới tận hơi thở cuối cùng của cuộc đời.



Được củng cố với niềm hy vọng này, chúng ta đã tập trung ở đây để cảm tạ vô số ơn thánh được ban cho chúng ta trong một trăm năm qua. Tất cả đều được ban dưới lớp áo ánh sáng mà Đức Mẹ đã loan truyền tới tận cùng bờ cõi trái đất, bắt đầu với vùng đất Bồ Đào Nha này, nơi phong phú những hy vọng. Chúng ta có thể noi gương hai Thánh Francisco và Jacinta, là những vị đã được Đức Trinh Nữ Maria đưa vào đại dương bao la của ánh sáng Thiên Chúa và dạy họ thờ lạy Người. Đó là nguồn sức mạnh của họ để vượt qua những chống đối và đau khổ. Sự hiện diện của Thiên Chúa đã trở nên thường hằng trong cuộc sống của họ, như được thấy rõ qua lời cầu nguyện liên lỉ của họ cho các tội nhân và ước muốn của họ được hầu cận trước “Chúa Giêsu náu mình” trong đền tạm.



Trong Hồi ức của bà (III, 6), Sơ Lucia trích dẫn Jacinta, người vừa được ban cho một thị kiến: “Chị không nhìn thấy tất cả những con phố, những con đường và những cánh đồng đầy những người đang kêu khóc vì đói, nhưng không có gì để ăn đó sao? Và Đức Thánh Cha trong nhà thờ, đang cầu nguyện trước Trái Tim Vô Nhiễm của Đức Maria? Và tất cả những người đang cùng cầu nguyện với ngài?” 



Cảm ơn anh chị em vì đã hiện diện nơi đây với tôi! Tôi không thể không đến đây để tôn kính Đức Trinh Nữ Maria và phó thác cho Mẹ tất cả các con trai và con gái của Mẹ. Dưới lớp áo choàng của Mẹ, họ không bị lạc mất; từ vòng tay Mẹ nảy sinh hy vọng và bình an mà họ kêu cầu, và tôi cầu xin Mẹ cho tất cả anh chị em của tôi trong phép rửa và trong gia đình nhân loại này của chúng ta, đặc biệt là những bệnh nhân và những người tàn tật, những tù nhân và những người thất nghiệp, người nghèo và người bị bỏ rơi.



Anh chị em thân mến, chúng ta hãy cầu nguyện cùng Thiên Chúa với hy vọng rằng những người khác sẽ lắng nghe chúng ta; và chúng ta hãy nói với những người khác một cách xác tín rằng Chúa sẽ giúp chúng ta.



Thật vậy, Thiên Chúa đã tạo thành chúng ta để trở nên nguồn hy vọng cho người khác, một niềm hy vọng thực sự và có thể đạt được, phù hợp với tình trạng của mỗi người. Khi “yêu cầu” và “đòi buộc” mỗi người chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ của mình theo đấng bậc (Thư của Lucia, ngày 28 tháng 2 năm 1943), Thiên Chúa tổng động viên chúng ta chống lại sự thờ ơ làm băng giá con tim và làm tầm nhìn thiển cận của chúng ta trở nên tồi tệ hơn. Chúng ta không muốn trở thành một thứ hy vọng chết yểu! Cuộc sống chỉ có thể tồn tại được nhờ vào sự hào phóng của những cuộc sống khác “nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác” (Ga 12:24). Chúa, Đấng luôn đi trước chúng ta, đã nói điều này và làm điều này. Bất cứ khi nào chúng ta thấy mình đang vác thập giá, thì Ngài đã từng vác thập giá trước chúng ta. Chúng ta không vác thập giá để tìm Chúa Giêsu. Thay vào đó, chính Người là Đấng đã tự hạ mình xuống, đến độ chấp nhận thánh giá, để tìm kiếm chúng ta, xua tan bóng tối của cái ác bên trong chúng ta, và đưa chúng ta trở lại với ánh sáng.



Với sự bảo vệ của Đức Maria, cầu xin cho chúng ta có thể là những tuần canh của thế giới, trong khi chiêm ngắm khuôn mặt đích thật của Đức Chúa Giêsu Đấng Cứu Độ, sáng láng trong Lễ phục sinh. Cầu xin cho chúng ta có thể tái khám phá ra khuôn mặt trẻ trung và tươi đẹp của Giáo Hội, rực sáng khi Giáo Hội là truyền giáo, chào đón, nhưng không, trung tín, khó nghèo phương tiện, nhưng giàu có tình yêu.

Nguồn: http://www.vietcatholic.net

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét