Tôi chịu ơn sách vở thật nhiều, nhờ sách vở mà đời sống tôi thành ra súc tích, khác hơn cuộc đời cơm áo............Những cơn bão của đời là để chứng nghiệm sức mạnh của chiếc neo của ta............Hãy cẩn thận lưỡi, vì đó là một chỗ ướt dễ trượt............Tình bạn là một thứ tình cảm êm dịu, đủ sức tô bồi cho đời người được sung sướng và có đạo đức............Kỹ nghệ giải trí ngày nay chú trọng vào ô nhiễm của các dòng sông nhiều hơn là ô nhiễm chính nó đưa vào tư duy của con người............Nếu bạn muốn cảm thấy giàu có, hãy đếm tất cả những gì bạn có mà tiền bạc không mua được............

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

MỘT THOÁNG KỶ NIỆM KONTUM THỜI TRAI TRẺ




                                                                              Già Làng Y Chang 
Mỗi năm đến hè thì lòng thiên hạ man mác buồn chớ hai anh em tui cùng thằng Vẹn thì..."Ôi ! Tất cả mùa xuân trong mùa hạ". Từ Vũng Tàu, tụi tui đi xe đò lên Saigon, qua Ban Mê Thuột, ghé Pleiku rồi mới tới Kontum. Xe dzừa tới dốc Ông Mai (tên của quan mật thám khét tiếng đời Tây mà ai nghe đến cũng giựt mình, ổng bị lật xe chết tại đây nên dân chúng lấy tên cúng cơm của ông đặt cho con dốc nầy với sự biết ơn ...con dốc !) thì đã thấy nhà thờ Tân Hương rõ ràng từ tháp thánh giá xuống tới nền .Tui dám cá độ dứ bất cứ người dân Kontum nào xa quê lâu ngày khi dzìa tới dốc Ông Mai, nhìn thấy nhà thờ Tân Hương mà lòng không bồi hồi xúc động... Nhưng nay thì khác vì nhà lầu Hoàn Vũ của con cháu nhà văn Ngãi Luyền tức người bạn tên Petrus Nguyễn Lài đã "che khuất người thương, nóc giáo đường" (!). Quê hương tui đó. Nước Dakbla đâu có mặn xí xi nào. Đồng Ruộng Lào hổng có chua. Chỉ có trái me là chua lè chua lẹt.Mình ên nhà tui nghèo chớ làng tui thì khấm khá lắm.Năm đó nếu tui là gái thì tui "bẻ gãy sừng trâu" như chơi.Tui ở vào " tuổi biết buồn" mười bảy đó mà.
Một ngày đẹp trời, thằng Vẹn dẫn thằng Thay đến rủ tui lên nhà O Tròn chơi. (Tiếng Huệ thâm thúy thiệt, chữ O thì phải viết cho tròn chớ sao). Tui chưng hửng hỏi : -Chị Tròn con Bác Biện Nhị phải hông ? Thằng Thay trả lời bằng câu hỏi lại : -Chớ Tân Hương nầy có mấy Tròn ? Ai cũng mé... Tui chận họng nó liền : -Bữa nay tụi bay ăn trúng thứ gì mà trở chứng dzậy ? Thằng Vẹn hất hàm dzìa phía thằng Thay đáp : -Thằng Thay nó kết bà Tròn mà hổng dám đi một mình nên rủ tao dứ mầy đi làm "hậu thững". Mầy dạn miệng cũng nên đi để đỡ đòn giùm nó mỗi khi nó lẹo lưỡi nói cà lăm. Nó nhậu la de rầu đó ! Tui chưng hửng cái nữa khi thấy thắng Thay đưa ly lên miệng uống mà hổng có tí tẹo nước nào ở trỏng hết. Tui "nẹt" nó liền : -Mầy say rầu mà muốn lên trển quậy chị Tròn sao ? -Sức mấy mà say - Nó gân cổ cãi - Tao mới uống có một chai "bia trâu" thâu mà. Tao cần thiêm can đảm chớ bộ. Thằng Vẹn xía dzô : -Thiệt đó Sự. Nó có "nỗi niềm" khó nói. -Nó hổng nói sao mầy biết nó "mết" chị Tròn ? -Chắc là bia nói ! Thằng Vẹn trả lời kiểu "cà lơ xí xụi". Lúc đó thằng Thay nhìn tui bằng đôi mắt buồn dzời dzợi làm tui động lòng trắc ẩn liền nổi máu "nghĩa hiệp" : -Đi thì đi mà mầy phải để cái ly lại đây. -Tao cần nó phòng khi "hữu sự". Nó tủm tỉm cười. Chưa lúc nào thấy nó cưới dzô dziên như lúc nấy.
Tụi tui đến nhà chị Tròn vào xế trưa trời nắng "ui ui". Thuở thanh bình cửa thường bõ ngõ nên nhà chị Tròn mở "tàn hoạc" hổng có cửa để gõ ! Tui hỏi lớn : -Chị Tròn có ở nhà hông dzậy chị Tròn ? -Có...mà ai đó ? -Em...Sự đây. -Sự...Trung hả ? Dzô đi em. Chị ra liền. Hổng hiểu dzì cớ làm sao mà hể khi ai hỏi tên tui cũng kèm tên thằng em của tui theo sau mới dược ? Lại hổng biết chị Tròn dứ tui ai trộng tuổi hơn ai mà từ hầu nào tới giờ cứ chị chị em em ngọt xớt hà. Chị Tròn bước ra tươi cười : -Ủa có anh Vẹn, anh Thay nữa hả. Dzui quá há. Ngồi chơi. Ngồi chơi...Chị Tròn có thói quen lập lại lời mời hai lần.Chào khách xong, chị Tròn liền "te rẹt" quay dzô rầu trở ra dứ 3 ly nước mời : -Uống nước. Mời uống nước. Tui cảm ơn, cầm ly nhấm chút xí nước cho phải phép . Thằng Vẹn cũng làm như dzậy . Riêng thằng Thay thì " im ru bà rù " hổng nóitiếng nào chỉ nhìn chị Tròn đăm đăm. Quên nữa, tui dứ thằng Vẹn ngầu đâu mặt nhau. Thằng Thay thì ngầu đầu bàn phía ngoài quay lưng ra cửa. Còn chị Tròn chủ nhà thì ngầu đầu bàn phía trong. Khi nói chiện, chị Tròn day qua day lại hết tui rầu tới thằng Vẹn ; hết thằng Vẹn liền quay qua tui mà "quên lửng" thằng Thay ngầu "chình ình" ở giữa ! Có lẽ chị Tròn ớn cặp mắt "ngầu hầm" của nó mà đâm ra ngán ngược hổng dám nhìn mặt nó. Bỗng nhiên thằng Thay đưa cái ly nó đem theo lên miệng cắn cái rốp,nhai rạo rạo cho nhiễn rầu chụp ly nước nốc hết nuốt một cái ực ! Mắt nó nhìn chị Tròn thật là ướt át mơn trớn... Chị Tròn há hốc miệng kinh ngạc.Tui liền chồm qua chụp cái ly mẻ, xô ghế đứng dậy đi ra cửa sổ liệng cái ly thiệt mạnh.Cái ly bay qua đàng luồng rớt dzô chàm chè phe (vườn cà phê) nhà thờ Tân Hương. Liệng cái ly xong tui mới hú hồn hú dzía . Một người đẹp từ ngoài đàng cái quan Nguyễn Huệ lửng thửng đi dzô đàng luồng ! Giả tỉ tui chậm tay một xí thì chắc có chiện lớn rầu . Chỗ nào trên thân người nẩy lửa của nàng cũng hấp dẫn ...cái ly hết ! Nàng dzẫn dzô tìnhbước những bước nhún nhẩy dãy dụa...Tui quay đầu lại phía bàn thì thấy chị Tròn dzẫn chưa hoàn hồn đang lắp bắp : -Chơi cái gì dzị dzậy anh Thay ? -Chiện nhỏ thâu mà ! Nó cười đáp, mắt cứ chăm hẳm nhìn chị Tròn một cách tình tứ trong kiêu hãnh. Tui ngoắc chị Tròn lại hỏi nhỏ : -Ai mà "mẩy" quá dzậy ta ?-Thực đó. Hổng nhớ na ta ? Y chang "cẳng binh" Monica Hồ Thị Thực rầu. Con gái họ Hồ ai cũng đẹp. Có lẽ dzì dzậy mà Bồ Tùng Linh sáng tác tập truyện "Liêu Trai Chí Dị". Mới đó mà con nhỏ nhổ giò mau dễ sợ ! Nhà nàng ở ngay sau nhà chị Tròn, chỉ cách cái hàng rào lõi "cà chít" chớ hổng phải cái giậu mồng tơi xanh rờn. Nhà nàng quay mặt dzìa hướng chàm chè phe Trường Cố Mi Ca E. Tui cũng theo học trường nầy đến hết tiểu học mới gia nhập TSQ. Kế bên nhà Mônica Thực là nhà anh ba XE có dzợ tên là DÂY. Ngộ thiệt. Hổng biết nẫu lựa tên cho ăn khớp rầu mới làm đám cưới hay là do sự trùng hợp ngẫu nhiên ? Mà hổng lẽ tại tui tên SỰ mà chị Tròn kết hợp tui dứ THỰC cho "khít khao", cho "liền bân" tràn trề ý nghĩa như dzậy ? Sự + Thực nghe cũng "trúng cái lỗ tai" lắm chớ. Giả tỉ mà buồn buồn lật ngược lại cái thế Thực+Sự thì cũng quíu "hết ý" luôn !
Nhưng dzì tụi tui dư dziên mà thiếu nợ cho nên Thực-Sự đã hổng thành Sự-Thực !
Thời gian sau hổng lâu lắm, tui nhận được tin mừng là chị Tròn đã được anh Sơn rước dzìa ảnh viện Lê Thánh Tôn để làm "Siêu Mẫu". Đồng thời tui cũng có tin buồn (cho tui) là Mônica Thực đã có người "đưa em vào hạ" ở xóm trên gần "Mả Thánh".
Xin ghi lại mấy vần thơ sa mạc của tui dưới đây để thay lời kết cho một chuyện tình không đoạn cuối....
CHUYỆN ĐÃ QUA
Việc xảy ra đã xảy ra rồi
Tình chiêm bao chết yểu trong nôi
Thời gian chưa đủ cho hờn giỗi
Nước mắt không còn đủ mặn môi
Việc xảy ra đã xảy ra rồi
Vui buồn cũng là kỷ niệm thôi
Lúc xưa chưa kịp lời trăn trối
Nay vẫn nghẹn lời - Tôi trách tôi !
(Thơ nvs.)
GIÀ LÀNG Y CHANG
(Nguồn: Đồng Hương Kon Tum)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét